- Dạ!
Lý Trung sụp mắt, chưa nói lý do đòi gặp thiếu gia là vì cái gì, nếu thiếu gia hỏi thì hắn nói, không hỏi thì hắn xem náo nhiệt!
- Vậy gọi vào bên ngoài đi, vừa lúc ta đi xem mọi người chuẩn bị vật liệu gỗ.
Xây nhà ở thời đại này là chuyện rất phiền phức, tuy rằng nhiều người nhưng cũng cần chuẩn bị Tần gạch cùng vật liệu gỗ lẫn mái ngói trước tiên.
Trên công trường mọi người đang sục sôi ngất trời khiêng gạch cùng chuyển ngói, đầu gỗ đều được vận chuyển tới, đều là củi gỗ tìm được trên núi, bởi vì nằm trong phạm vi của Lý gia trang đồ vật trên núi đều là của bọn họ, chỉ cần Lý Quý Dương đồng ý là có thể khai thác.
Tần triều có chế độ thập phần nghiêm khắc, mùa xuân không được săn bắn, bởi vì mùa xuân là thời gian vạn vật sống lại, cũng là thời gian dã thú giao phối sinh sản.
Mùa hè cũng không thể săn thú, bởi vì mùa hè dã thú còn nhỏ chưa trưởng thành.
Chỉ có thu hoạch vụ thu mới có thể săn thú, lúc này dã vật mập mạp cường tráng, mới được cho phép săn bắn.
Đương nhiên đó là chỉ địa phương vô chủ, địa phương có chủ tùy thời có thể săn thú, nhưng mọi người thật tôn trọng tự nhiên, chủ yếu sẽ thuận theo khí hậu mà làm.
- Thiếu gia!
Sau lưng Lý Trung đi theo sáu nữ nhân, mỗi người đều tuổi trẻ mỹ mạo.
Các nam nhân đang khiêng gỗ chứng kiến sáu nữ nhân này đều đi không nổi đường!
Nhưng sáu nữ nhân chỉ nhìn chằm chằm thiếu gia Lý Quý Dương.
Trải qua thời gian dài bồi dưỡng, Lý Quý Dương cũng đã có búi tóc.
- Nga, quản gia a, đừng quên chuẩn bị tốt sàn nhà, sau này trong phòng đều phải trải sàn nhà, có thể di động, còn có thể thay, mỗi phòng đều phải làm giường sưởi!
Lý Quý Dương dặn dò.
- Thiếu gia!
Một tiếng này là thanh âm nữ nhân, nũng nịu, Lý Quý Dương thầm đo lường, chứa đựng độ ngọt ít nhất là tám dấu cộng!
Không thấy ngay cả quản gia đại nhân cũng phải nhíu mày sao!
- Có chuyện gì sao?
Lúc này Lý Quý Dương mới đưa mắt nhìn đối phương.
Sáu cô gái xinh đẹp, ăn mặc tuy rằng mộc mạc, nhưng đích thật là xinh đẹp, tinh khiết thiên nhiên.
Còn có thể vứt mị nhãn!
Lý Quý Dương quay đầu nhìn phía sau mình, phía sau hắn vừa lúc là a Đại a Nhị đi ngang qua.
- Thiếu gia, chúng tôi không muốn xứng người.
Ngay cả nô tì cũng không muốn tự xưng, Xuân nhi là người thứ nhất mở miệng, vả lại nơi này thân hình của nàng là tốt nhất, tiến lên hai bước còn vặn eo ưỡn mông.
A Đại còn đỡ, a Nhị đã muốn chảy nước bọt, nhưng nghe xong đối phương mở miệng nói chuyện hai huynh đệ tinh thần chán nản nâng lên một khúc gỗ lớn đi rồi.
- Các ngươi là ai?
Lý Quý Dương ghét nhất là loại nữ nhân không biết hiểu rõ địa vị của mình!
Bởi vì năm đó ở trong lớp của bọn họ, cũng có một nữ nhân tự cho mình xinh đẹp, ở thời đại của bọn họ được kêu là bạch liên hoa hoặc là trà xanh biểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!