Chương 88: Ngoại Truyện2 Kiếp Trước Của Nghê Dương Và Tiêu Trệ

Sau khi thế giới này xuất hiện dị năng giả, cuộc sống của Nghê Dương bắt đầu trở nên khó khăn.

Ban đầu, cô dựa vào kỹ thuật bắn súng và kỹ thuật chiến đấu xuất sắc của mình để đứng vững chân tại khu sinh tồn.

Nhưng không biết từ lúc nào, bỗng nhiên xuất hiện loại người gọi là dị năng giả.

Bọn họ lật đổ trật tự mới lập của tận thế này, muốn một lần nữa tạo ra quy tắc mới.

Tuy Nghê Dương rất mạnh mẽ nhưng khi đối mặt với những kẻ dị năng giả này cũng là mãnh hổ nan địch quần hồ.

Các dị năng giả dần dần nắm quyền khống chế khu sinh tồn, Nghê Dương là kẻ không có dị năng nhưng lại có một tiểu đội riêng, đương nhiên bị người ta để mắt tới.

Tiêu đội của cô bị thu lại.

Nghê Dương bất lực, thậm chí chỉ có thể nói vài câu an ủi nói, có lẽ đây là một chuyện tốt.

Thế nhưng ai cũng biết, những dị năng giả kia sẽ không coi người bình thường ra gì.

Ngày hôm đó, cô và tiểu đội được phái đi làm nhiệm vụ cùng dị năng giả.

Sau đó cuối cùng cô cũng biết, vì sao những người bình thường trước kia ra ngoài làm nhiệm vụ cùng dị năng giả đều không trở lại.

Những người bình thường đó là mồi nhử cho Zombie.

Đám dị năng giả dẫn bọn họ theo căn bản không muốn bọn họ còn sống trở về.

Thật đáng buồn thay.

Đây chính là lòng người.

Các thành viên trong đội Nghê Dương bị các dị năng giả dùng dị năng đuổi đi nhử Zombie, cô giương súng, cố cứu các đồng đội của mình.

Nhưng thời tận thế này không chỉ con người mới có dị năng, Zombie cũng có.

Những người bình thường khi đối đầu với Zombie có dị năng hoàn toàn không có thời gian để phản ứng lại.

Nghê Dương leo lên cây, nhắm ngay cái con Zombie dị năng kia, bắn một phát ngay đầu.

Con Zombie dị năng đó ngã xuống đất, người đàn ông bị nó đuổi đến mệt mỏi cũng ngã xuống.

Nghê Dương xuống cây, đỡ người kia dậy, đưa lên xe.

Cả tiểu đội không thiếu một dị năng giả nào nhưng mười mấy người bình thường, giờ chỉ còn lại hai người bọn còn sống.

"Nghê Dương, cô cần gì phải vậy chứ, cô theo tôi, muốn gì mà không được?"

Nghê Dương nắm chặt súng, nhìn Cung Quý ngồi bên cạnh mình.

Cung Quý đặt tay lên vai Nghê Dương.

Cô giơ khẩu súng trong tay mình lên, vẻ mặt lạnh băng.

Cung Quý cười nhạo một tiếng.

Xem cô có thể cố chấp bao lâu.

Thể lực Nghê Dương đã tiêu hao, nhưng cô không dám buông khẩu súng.

Cô nhìn người đồng đội toàn thân đẫm máu bên cạnh mình, trong mắt hiện lên nỗi đau buồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!