Tô Nhuyễn Nhuyễn xoa xoa hai tay, còn chưa kịp xong vào, gáy đã bị người phía sau bóp.
Là ai! Dám bóp cổ nhỏ nắm giữ vận mệnh của tôi!
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu nhìn.
Chỉ thấy Lục Thời Minh không biết đứng sau cô từ lúc nào, giờ phút này đang nắm lấy cổ áo cô, mặt ôn nhu kéo cô về.
Vừa kéo, vừa nói chuyện, "Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta bây giờ phải đi tiệm thuốc, cùng đi đi.
Một mình em ở đây, anh không yên tâm."
Tôi rất yên tâm có được không!
Nhưng phản kháng vô hiệu, Tô Nhuyễn Nhuyễn bị túm ra ngoài.
Tiệm thuốc cách siêu thị 10 phút đi bộ.
Nghê Dương đề nghị không cần lái xe, bởi vì cô ấy biết có một đường nhỏ có thể đi đến đó.
So với việc phải chơi trò ô tô đụng với zombie trên đường lớn, đi đường nhỏ không người cũng không zombie còn dễ đi hơn.
Mọi người nhất trí đồng ý.
"Aizz, tôi không..."
Lục Thời Minh đè tay nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn xuống.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị ép đồng ý, ôm chó con, dắt zombie chó, mặt ủy khuất đáng thương.
Ngoài Nghê Dương, Lục Thời Minh, Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng đi còn có Vương Căn và hai tùy tùng của hắn ta đi cùng.
Tất cả sáu người hai chó chen trong con hẻm nhỏ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn con hẻm nhỏ vắng tanh, nhớ nhung tiểu đồng bọn zombie yêu dấu của cô.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một chiếc giày trẻ con lơ lửng trên không trung.
Là cái loại màu trắng trắng.
"Ở đó có người!"
"Đó nhất định là một cái bẫy..."
Nghê Dương lời còn chưa dứt, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã anh dũng lao ra ngoài.
Nghê Dương:....! Cái đồ ngốc bạch ngọt này! Ra vẻ anh hùng cái gì!
"Chị đến cứu em đây!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt lấy em trai nhỏ, dùng sức kéo một cái.
Em trai nhỏ kia bị cô kéo từ trên cây xuống.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn!"
Nghê Dương cầm súng lên, cảnh giác quan sát bốn phía.
Quả nhiên, một người đàn ông đi ra từ chỗ tối bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!