Chương 50: (Vô Đề)

Lục Thời Minh biết, bệnh của Lục Kiến Nhân lại tái phát.

Lục Kiến Nhân bị bệnh tâm thần, thường xuyên phát tác.

Lúc phát tác thì sẽ coi hắn thành mẹ hắn.

Lục Thời Minh nhấc chân lên, giẫm lên mặt Lục Kiến Nhân.

Lục Kiến Nhân cười si mê, càng ôm chặt chân hắn.

"Người đâu?"

Hắn hơi cúi người, tóc đen rủ xuống, che khuất khuôn mặt.

Cơ thể thon gầy vừa cứng đờ vừa hưng phấn, tay nắm chặt rìu đến nổi gân xanh, giống như đang cực lực kiềm chế cái gì.

"Người?"

Lục Kiến Nhân lẩm bẩm gì đó rồi đột nhiên cười ầm lên.

"Khà khà khà..."

"Em yêu à, tôi ở chỗ này mà, sao em phải tìm người khác chứ? Thằng đó có gì tốt?"

Lục Thời Minh đột nhiên cảm thấy dưới chân trống không.

Lục Kiến Nhân trước đó còn co rúc bên chân hắn đã biến mất không thấy đâu, ngay cả xe lăn và tấm chăn cũng biến mất.

Hành lang trống rỗng, dường như từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện kẻ điên đó.

Lục Thời Minh vẻ mặt u ám đứng đó.

Âm thầm nghiến răng.

Là cái dị năng gì vậy.

Đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng bước chân lịch bịch, kèm theo đó là mùi hương ngọt ngào, mùi hương đó như ánh sáng le lói vào thế giới tăm tối của Lục Thời Minh.

"Em nghe thấy tiếng vịt* kêu."

(* tiếng cười của Lục Kiến Nhân phiên âm là /gāgāgā/ giống tiếng vịt kêu)

Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt nước bọt.

Lục Thời Minh:...

"Gâu gâu ~"

Cún con ngoan ngoãn dính lấy Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới xoay người bế cún con lên, đột nhiên cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, cô bị Lục Thời Minh xách cả người cả chó lên.

Người đàn ông đẩy cửa sổ sau lưng ra, mang theo một người một chó từ trên cao nhảy xuống.

"Ào" một tiếng, dường như có tiếng nước từ trong không khí truyền đến.

Lục Thời Minh khom người, che chở cho Tô Nhuyễn Nhuyễn trong ngực.

Rơi xuống mặt đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!