Chương 47: (Vô Đề)

Lục Kiến Nhân mang theo rất nhiều người tới, khoảng chừng ba xe tải.

Có đàn ông, phụ nữ, người nấu cơm, người giặt đồ, người nhóm lửa, người nấu nước, người mát – xa,...! Trong nháy mắt, cả tòa nhà từ hiện trường phim kinh dị biến thành hiện trường cảnh kết hôn của cô bé lọ lem.

Nhìn cảnh tượng phô trương như vậy, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy địa vị của mình đang bị uy hiếp.

Trong lòng vừa lo lắng, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại nở hoa.

Cô nâng đóa hoa trắng nhỏ trong tay, tâm tình cực kỳ phiền muộn.

Cái ông chú kia tuy khuyết tật, nhưng chẳng có gì ngoài tiền, cô sao có thể so với ông ta?

"Cô hẳn là Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỉ?"

Sau lưng vang lên một giọng nói khàn khàn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn quay người, nhìn thấy ông chú ngồi trên xe lăn đang ở sau lưng mình, còn có người đàn ông áo đen kia.

Đối mặt với tình địch phải thể hiện khí thế cường đại, dùng khí thế đè bẹp ông ta!

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu, từ trên cao nhìn xuống ông ta.

"Tôi không ăn hiếp người khuyết tật, ông mau đi đi."

Vẻ mặt Kiến Nhân vặn vẹo, sau đó mỉm cười, "Cô thích chơi games không?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn đang muốn mở miệng nói nhưng miệng của cô đột nhiên bị người ta bịt kín.

Lục Thời Minh không biết đã đến từ lúc nào.

Người đàn ông đứng cạnh người cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Kiến Nhân, sau đó không nói một lời, kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn rời đi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhắm mắt theo đuôi đi theo Lục Thời Minh, quay đầu nhỏ giọng nói: "Tôi không thích chơi games, tôi thích xem phim kinh dị."

Ví dụ như "Cừu Vui Vẻ và Sói Xám".

Người đàn ông đi càng nhanh, kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn vào một căn phòng.

Căn phòng cách âm không tệ, tiếng ồn bên ngoài đều bị chặn lại.

Hắn đè Tô Nhuyễn Nhuyễn lên tường, giọng lạnh lùng, "Ông ta là kẻ điên, cách ông ta xa một chút."

Tô Nhuyễn Nhuyễn:??? Chẳng lẽ anh không phải?

...

Từ sau khi gã Kiến Nhân này đến, Tô Nhuyễn Nhuyễn phát hiện Lục Thời Minh không được bình thường.

Hắn bắt đầu thoa baby cream cho rìu của hắn nhiều hơn, nhất là vào lúc nửa đêm.

Tô Nhuyễn Nhuyễn che lại trái tim mình, vô cùng đáng thương: Cô bị bệnh tim mà lại không cản nổi tên đàn ông này phát rồ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy địa vị chính thê của mình bị uy hiếp nghiêm trọng.

Lục Thời Minh không muốn chặt cô nữa, mà muốn chặt người khác!

Tô Nhuyễn Nhuyễn ưu thương nghĩ: Tôi có thể sinh con cho anh, ông chú có thể sinh con cho anh sao?

Tô Nhuyễn Nhuyễn buồn bã lại nở hoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!