Chương 43: (Vô Đề)

Nhà dành cho phụ nữ mang thai vì muốn để tâm lý của thai phụ thoải mái nên trong sân đã rào lại một con sông.

Tô Nhuyễn Nhuyễn còn đang đắm chìm trong bi thương vẻ mặt đờ đẫn gật đầu, dìu bà lão ra bờ sông.

Chẳng biết từ lúc nào trời đã ngừng rơi tuyết, một mình bà lão ngồi ở bờ sông, nhìn mặt mặt sông kết một lớp băng thật dày, vẻ mặt cực kỳ thanh thản.

"Trời lạnh như thế, sao em lại chạy loạn!"

Cao Quân Sinh thở hồng hộc đuổi đến, nhìn bà lão ngồi ở bờ sông, đầu tiên là trách cứ, sau đó mới vành mắt ửng đỏ mà cởi áo lông trên người để khoác cho bà.

Bờ sông yên tĩnh, bà lão tựa đầu lên bờ vai của chàng trai.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy giọng nói già nua của bà, "Hát cho em một bài đi, bài hát ru ấy."

Cao Quân Sinh nói: "Được."

Giọng nói của chàng trai nhẹ nhàng mà chầm chậm vang lên cạnh bờ sông.

Đó là một khúc hát ru rất đơn giản, thậm chí không có lời ca, chỉ ngâm nga theo giai điệu, nhưng lại rất hay.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ tới lời bà lão từng khoe với cô.

Cao Quân Sinh là ca sĩ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lúc đó còn nghi ngờ: Cô biết Cao Hiểu Tùng, biết Hứa Tùng nhưng không biết Cao Quân Sinh.

Bà lão tức giận: Bộ không cho phép người ta nugu hả?

Chẳng biết từ lúc nào, Lục Thời Minh đã xuất hiện sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn, mắt nhìn hai người đang tựa vào nhau trên ghế dài, nói ra một câu kỳ quái.

"Dù Nhuyễn Nhuyễn biến thành dáng vẻ như nào, anh đều có thể nhận ra."

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy giọng của hắn, vô thức ôm đầu.

Lục Thời Minh:...

"Đứng dậy."

"Dạ."

Cô gái nhỏ ấm ức đứng dậy, rụt rè nhìn người đàn ông kia, rồi lại nhìn cái nữa.

"Cái đó, em, em cũng sẽ nhận ra anh..."

Loại biến thái như này có hóa thành tro cô cũng nhận ra!

Người đàn ông bỗng nhiên vẻ mặt nguy hiểm cúi người, nheo mắt nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Thân hình hắn cao lớn tạo thành cái bóng, như con thú dữ mà bao phủ cả Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ nhắn trong đó.

"Nhóc nói dối."

Trên mặt Lục Thời Minh mang theo ý cười nhưng không chạm đến đáy mắt.

Mái tóc đen chưa được cột rủ xuống, che nửa khuôn mặt, lộ ra một con mắt còn đen hơn đêm tối, nhìn chằm chằm Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cả người run run.

Tô – bị ác ma gặm yết hầu – Nhuyễn Nhuyễn muốn làm dịu bầu không khí, cô thử hỏi: "Nếu không thì em cũng hát ru cho anh nghe nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!