"Hu hu hu, em không ăn dâu tây nữa đâu, miệng em sắp nứt ra rồi..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi trên ghế salon huhu khóc.
Tuy rằng vừa nãy cô cố ý muốn hút sạch không khí của Lục Thời Minh, muốn để hắn ngạt thở mà chết, nhưng hiển nhiên, cô thất bại.
Bởi vì đối phương bây giờ còn đang vui sướng, còn khỏe hơn cô tưởng tượng nhiều.
Người đàn ông ngồi dựa vào ghế salon, nắm cằm nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, tay lau khóe môi cô, nước dâu tây đỏ thẫm dính lên tay hắn.
"Chúng ta thử lần nữa, nhé? Trong sách đều nói như vậy."
Trong hơi thở đều là mùi hương quen thuộc của người đàn ông.
Vị ngọt ngào của dâu tay cứ thế đi xuống cổ họng, ngọt như mật.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, nhìn sách trên tay Lục Thời Minh.
"Ngàn vạn lần hôn em của bá đạo tổng tài", "Tuyệt thế kiều thê của Tà vương"...
Mấy thứ của FA viết sao anh lại tin! Nam chính à, IQ của anh đâu! Chẳng lẽ bị cô ăn sạch rồi sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc huhu nói anh có thể tìm sách chuyên nghiệp chút không hả.
Lục Thời Minh trầm ngâm nửa khắc, lấy ra cuốn IUPAC*.
(* trong bản tiếng Trung là "sách màu" tức cuốn "IUPAC" – cuốn sách tóm tắt các thuật ngữ và danh pháp khoa học trong phòng thí nghiệm.
Mọi người có thể tìm hiểu thêm trên baidu hoặc google về cuốn sách này.
Nhắc lại cho các bạn không nhớ, bạn Lục học Y nha)
Tô Nhuyễn Nhuyễn chầm kẻm.
Rõ ràng nam chính trong truyền thuyết đều goodboy là vô sự tự thông, kỹ thuật tốt, tài nghệ trấn áp quần hùng, thiên phú cực cao, vì sao mà đến lượt cô lại biến thành kỹ thuật tệ, lại còn là badboy?
Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc ròng, dâu tay không đẹp hay là không ngon hả, sao anh cứ nhất định phải ăn tôi!
...
"Giới thiệu với mọi người một chút, đây là em gái tôi."
Nghê Dương để lộ người phía sau, vui vẻ để mọi người làm quen.
Cô gái đứng sau mặc áo lông hơi cũ, tóc xanh nhạt, biểu cảm trên mặt lại rất tệ.
Vẻ ngoài cô giống Nghê Dương đến bảy phần nhưng nếu Nghê Dương vừa già giặn vừa có khí phách thì Nghê Mị lại có khuynh hướng thiên về nét mềm mại, quyến rũ của phụ nữ hơn.
"Nghê Dương, tháo thứ này ra cho tôi!"
Nghê Mị gõ gõ cái còng tay.
Nghê Dương nói: "Không được, em sẽ chạy."
Nghê Mị nói: "Tôi không chạy."
Nghê Dương nói: "Tôi không tin."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói mấy người không thể tin nhau chút xíu sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!