Chương 4: (Vô Đề)

Ngày thứ hai, bầu trời trong xanh, zombie chỉ phân bố nhiều ở một số nơi, những vùng xa xôi thì ít hơn.

Trương Chí Hạo và Đoạn Trân thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị cùng bọn Nghê Dương lên đường.

Tâm tư của Trương Chí Hạo đối với Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra.

Mà đối với chuyện Trương Chí Hạo tìm cách tiếp cận Tô Nhuyễn Nhuyễn, Lục Thời Minh yếu như gà cũng không dám nói một tiếng.

Trương Chí Hạo phát ra tiếng cười khinh bỉ, ngồi bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, cố gắng nói giọng nhẹ nhàng, sợ dọa đóa tiểu bạch hoa này sợ hãi.

"Nhuyễn Nhuyễn, em đang làm gì vậy?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn một mình ngồi trên sofa, Lục Thời Minh đang cùng Nghê Dương lên bàn bạc đường đi khu sinh tồn.

Cô gái nhỏ cúi đầu, hai con ngươi rụt rè nhìn Trương Chí Hạo một chút, thận trọng lộ ra cái lọ nhỏ, giọng mềm nhũn nói: "Ăn."

Trương Chí Hạo một lòng thèm nhỏ dãi sắc đẹp, hoàn toàn không thấy rõ lọ kia là lọ gì, chỉ nói: "Có thể cho tôi ăn một chút không?"

"Anh rất đói sao?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn về phía Trương Chí Hạo ánh mắt vô cùng đồng tình.

Mọi người đều là pháo hôi, không biết ai chết trước.

Đối diện với ánh mắt của Tô Nhuyễn Nhuyễn, cả người Trương Chí Hạo đều mềm nhũn.

Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, anh ta cảm thấy cô gái trước mặt có vẻ như đẹp hơn hôm qua một chút?

"Đúng, rất đói, cực kỳ đói."

Trương Chí Hạo giọng nói quái dị, hai con mắt thèm khát.

Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy Trương Chí Hạo dáng vẻ sắp đói chết, nhanh đem thứ trong tay đưa cho anh ta, "Vậy, vậy thì anh ăn đi."

Trương Chí Hạo trầm mê cúi đầu, không thấy rõ chữ phía trên.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Không sao đâu, đây là giả, làm từ bột mì đó."

Bên tai là giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ, Trương Chí Hạo cảm thấy cho dù có bảo anh ta uống thuốc độc anh ta cũng không chút do dự.

Trương Chí Hạo ngửa đầu, một hơi ăn hết.

Sau đó liếm liếm môi, nhìn hai gò má trắng nõn nà của Tô Nhuyễn Nhuyễn, thân thể thơm mềm, ánh mắt trầm mê nói: "Ngon thật."

Tô Nhuyễn Nhuyễn cầm lọ không về, nghĩ đến có thể giấu bánh kẹo ăn.

Bên kia, Nghê Dương cùng Lục Thời Minh đã bàn bạc xong đường đi.

Cô thần sắc khiếp sợ nhìn Lục Thời Minh nói: "Trí nhớ của anh tốt vậy sao? Nhìn bản đồ một lần là có thể nhớ rõ?"

Dựa theo kịch bản, IQ của Lục Thời Minh rất cao, có thể nghiền ép tất cả mọi người.

Đối với lời này, Tô Nhuyễn Nhuyễn sửa lại: Không phải là nghiền nát, mà là giẫm đạp.

Cho nên chuyện Lục Thời Minh muốn làm, loài người không cách nào ngăn cản.

Trương Chí Hạo đứng lên, liếc xéo tấm bản đồ kia, tùy ý nói: "Trên đường đi khu sinh tồn sẽ đi qua một siêu thị mini, lúc đến đó chúng ta lấy chút vật tư đi."

Giọng nói cũng không phải thương lượng, mà giống như ra lệnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!