Tìm cả một ngày, Tiêu Trệ và Nghê Dương vẫn chưa tìm được Tiêu Bảo Bảo.
Nghê Dương đi ngang qua phòng Tô Nhuyễn Nhuyễn, cuối cùng cũng thoát khỏi nam kế, nhớ tới Tô Nhuyễn Nhuyễn còn đang bệnh.
lúc Nghê Dương đi vào thì thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn vẻ mặt đờ đẫn ngồi trên giường, trông dáng vẻ như đứa thiểu năng.
Cô nhìn thấy Nghê Dương liền nhanh chóng nắm lấy tay cô ấy, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Tôi cảm thấy tôi hình như bị bệnh tim rồi."
Nghê Dương ngẩn người, sau đó đưa tay sờ trán Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Ừm, còn đang sốt.
Nào, nằm xuống đi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn giãy dụa như con sâu róm, lại không làm gì được, chỉ có thể cứng cổ tiếp tục nói: "Tôi bây giờ vừa nhìn thấy Lục Thời Minh là nó liền đập loạn! Nhất định là nó bị hỏng rồi!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn cho rằng, chuyện này là do bị nam chính dọa sợ.
Nghê Dương: ...! Xem ra bị sốt không nhẹ.
Nghê Dương đưa tay, xoa đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn, vẻ mặt tràn đầy tình thương với trẻ thiểu năng trí tuệ, Tô Nhuyễn Nhuyễn thậm chí còn thấy được vầng sáng sau lưng cô.
"Ngủ một giấc là khỏe rồi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nằng nặc cho rằng cô ngủ nhiều giấc lắm rồi! Cơ thể cô chắc chắn là bị bệnh rồi!
Trừ bệnh tim, cô chắc chắn mắc thêm bệnh tăng nhãn áp, bệnh đục tinh thể, bệnh tâm thần, bệnh ảo giác, bệnh chân thối...
"Được."
Nghê Dương kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn, dùng sức lắc cô để lắc rớt cái sự ngu xuẩn và bệnh ung thư ảo giác ra ngoài.
Cố diễn tròn vai người chị thấu hiểu lòng người, "Nói đi, còn bệnh gì nữa?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn hoảng sợ, "Tôi gần đây phát hiện, hắn sao lại mắt ra mắt, mũi ra mũi, miệng ra miệng?"
Thế chẳng lẽ trước kia có người mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, miệng không ra miệng à?
Còn nữa, "hắn" này là ai?
Con nhỏ ngu ngốc này không phải là đang nói Tiêu Trệ chứ?
Nghê Dương như lâm đại địch, trừng mắt nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Cô gái nhỏ ngồi trên giường, vẻ mặt u buồn, mi mắt rủ xuống, trong đôi mắt to xinh đẹp kia là sự ảm đạm, cả người điềm đạm đáng yêu, yếu đuối.
Cô vặn chặt đôi bàn tay trắng nõn giống như gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợ.
Bộ dạng đáng thương như vậy đúng là khiến người ta hận không thể ôm thật chặt trong ngực để yêu thương một phen.
Trong lòng Nghê Dương giật mình, lại nhìn.
Da con nhỏ ngu ngốc này trắng hơn mình, tóc dài hơn mình, xinh đẹp hơn mình, ngay cả khóc hu hu hu cũng êm tai hơn mình.
Quan trọng nhất là, IQ thấp hơn mình.
Nghê Dương: Thất bại.
Trừ điều cuối cùng, cô thua hoàn toàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!