Cô bạn gái nhỏ say tí bỉ cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Lục Thời Minh ngồi cạnh giường, rũ mắt nhìn cô.
Cô gái nhỏ mặt ửng hồng, hơi thở đều đều, nằm cuộn tròn, giống chú mèo con vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.
Tuy mỗi ngày đều ăn rất nhiều nhưng cả người nom có vẻ vẫn nhỏ gầy như trước.
Mười ngón tay như bạch ngọc điểm chút hồng phấn, nắm lấy tấm chăn, yếu đuối mà xinh đẹp, tựa như cánh hoa chùm gửi* leo trên cây lớn.
(* trong bản cv là "hoa thỏ ty"
- một loài hoa thuộc họ tầm gửi, có một tác phẩm của Quỳnh Dao cũng lấy tên loài hoa này và được người ta dịch sang tiếng Việt lấy tên thân thương là "Cánh hoa chùm gửi" nên mình đã tham khảo và quyết định lấy luôn cách dịch như vậy)
Nghê Dương đứng ở một bên, thấp giọng nói: "Làm sao cậu biết con bé không mang thai?"
Đầu ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng mơn trớn hai gò má mềm mại của cô, kiểm tra nhiệt độ trên trán, sau đó mới khẽ mở môi mỏng, thâm trầm nói ra hai chữ, "Niềm tin."
Nghê Dương: Tôi tin cậu cái quỷ ấy.
Rõ ràng hôm qua mặt còn đen như đít nồi, cứ như ai nợ cậu mấy trăm vạn không bằng.
Thấy ánh mắt không tin của Nghê Dương, Lục Thời Minh lại nói: "Từ sau khi tận thế bắt đầu, cô ấy luôn đi cùng với tôi.
Nếu mang thai, cũng là trước tận thế rồi."
Nghê Dương nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu.
Đôi tình nhân này đúng là lúc nào cũng dính lấy nhau, đến nỗi đi vệ sinh cũng dung dăng dung dẻ dắt tay nhau đi cùng.
Nghĩ tới đây, Nghê Dương chợt cảm thấy cô dường như đã gây ra chuyện lớn.
Nghê Dương có lỗi thì nhận, tuyệt không dây dưa dài dòng, "Xin lỗi nhé, tôi chưa rõ ràng mà đã..."
"Không sao."
Lục Thời Minh cúi đầu, tóc hắn rủ xuống, che một nửa bên mặt, trên mặt lại mang theo nụ cười vừa ôn nhu vừa mang ý tứ sâu xa.
"Tôi còn muốn cảm ơn chị cơ."
Cảm ơn? Cảm ơn cô cái gì?
Nghê Dương vẻ mặt ngơ ngác.
Không phải đang khịa cô đấy chứ.
Nghê Dương cảm thấy người thẳng như ruột ngựa là cô đây không thể hiểu mấy câu quanh co vòng vèo này.
Lục Thời Minh đúng là đang cảm ơn Nghê Dương thật.
Người đàn ông đưa tay, búng lên trán Tô Nhuyễn Nhuyễn một cái.
"Không tỉnh táo."
Lại búng cái nữa, "Không kiềm chế."
Cuối cùng lại búng một cái, "Mất hết IQ."
Nghê Dương cực kì nhất trí với ý kiến cuối cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!