Đây là một khu sinh tồn không lớn, giống như một khu chung cư hơn.
Quản lý có hơi lỏng léo, có thể do bên trong toàn bộ đều là người bình thường.
"Chúng tôi là người tốt."
Mặt Tiêu Trệ hiện ra ở cửa xe, người gác cổng khu sinh tồn lập tức giơ súng lên.
Nghê Dương kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt ngây ngô đến, để mặt cô chỗ cửa xe.
Kiểm mặt cho bà đây!
Cô gái nhỏ ghé vào cửa xe, mười ngón tay mềm mại nhỏ nhắn che miệng nhỏ đang ngáp.
Đôi mắt lập tức long lanh ánh nước.
Mái tóc đen rủ xuống, dán trên hai gò má ửng hồng, càng lộ ra vẻ yểu điệu.
Nghê Dương nhìn dung nhan Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không nhịn được mà âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Con bé này có vẻ như càng ngày càng đẹp ra?
Trước kia mới nhìn thì thấy kinh diễm, bây giờ nhìn lâu rồi vậy má lại khiến người ta sinh ra cảm giác trầm mê.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hoàn toàn không biết mình ở trong mắt Nghê Dương từ tiểu tiên nữ lột xác thành tiểu yêu tinh hại nước hại dân, vừa ngáp xong, nhìn ra ngoài cửa xe chào hỏi mấy đồng chí bên ngoài.
Chào mọi người.
Những người kia ngẩn ngơ há mồm, nước miếng vừa mới chảy xuống trong chớp mắt đã hóa thành băng.
Sau đó cực kì thuận lợi bán sắc, à nhầm, kiểm mặt, xe chạy vào khu sinh tồn.
Người quản lý của khu sinh tồn tự mình ra nghênh đón.
Đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Gã ta vừa liếc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, hai mắt liền tỏa sáng.
Nhưng ánh mắt kia không phải là ánh mắt kinh diễm hay si mê như những người khác mà giống như là ...! dò xét thịt heo?
"Chúng tôi rất hoan nghênh phụ nữ và trẻ con.
Trong tận thế như này, cho dù như thế nào, phụ nữ và trẻ con vẫn nên ưu tiên giống như khi thuyền va phải đá ngầm vậy, phụ nữ và trẻ em luôn đi đầu."
Người quản lý quá khích hô lên khẩu hiệu của khu sinh tồn.
Hơi dài nha.
"Không cần nộp đồ ăn sao?" Nghê Dương cảm thấy kì lạ.
Người quản lý lập tức lắc đầu, "Không cần không cần." Sau đó đưa mắt nhìn sang Tiêu Bảo Bảo nhỏ nhất.
Gã móc từ trong túi một viên kẹo, đưa tới trước mặt Tiêu Bảo Bảo, trêu đùa, "Chú thích ăn trẻ con nhất đó."
"Chú cho con cắn một miếng, con cho chú cắn một cái, có được không?"
Tiêu Bảo Bảo mở cái miệng nhỏ của bé, Tiêu Trệ nhanh chóng lấy chổi lông gà ra.
Tiêu Bảo Bảo ngậm miệng nhỏ lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!