Chương 34: (Vô Đề)

Chàng trai trẻ họ Cao, tên Cao Quân Sinh, cậu bỏ chiếc mũ đội trên đầu xuống lộ ra một khuôn mặt thanh tú, lễ phép lại có vẻ hơi ngại ngùng.

Mà tên của bà lão tất nhiên mọi người sẽ không hỏi, chỉ cần gọi "Bà" là được.

"Chúng tôi đều không có dị năng, là người bình thường."

Cao Quân Sinh ngồi trên ghế, đối mặt với một Nghê Dương mạnh mẽ lại có vẻ hơi rụt rè.

Trong tận thế, người không có dị năng mà còn có thể sống sót, trừ phi người đó bản thân có tố chất thân thể quá tốt hoặc là nịnh nọt để cầu sinh, không thì người đó phải có vận may cực tốt.

Hiển nhiên Cao Quân Sinh thuộc về loại người có vận may cực tốt kia.

"Tôi, chúng tôi muốn đến khu sinh tồn phương Bắc."

Cao Quân Sinh dường như rất e sợ người đang cầm súng là Nghê Dương, lúc nói chuyện còn hơi lắp bắp.

Nhưng câu sau lại rất có thứ tự, cũng hiện ra vẻ gấp gáp.

"Tôi bị tách khỏi bạn gái, tôi muốn đi tìm cô ấy." Vẻ lo lắng hết sức rõ ràng.

Lục Thời Minh ngồi bên cạnh Nghê Dương, một tay đặt trên bàn, ngón tay thon dài như bạch ngọc nhẹ nhàng gõ, tiếng "cộc cộc cộc" cực kì thanh thúy.

Nhưng càng nghe âm thanh kiểu như vậy Cao Quân Sinh lại càng căng thẳng.

"Bạn gái cậu ở khu sinh tồn phương Bắc?"

Lục Thời Minh đột nhiên đặt câu hỏi.

Giọng của hắn rất êm tai nhưng khi kết hợp với tiếng gõ bàn như nhịp trống, Cao Quân Sinh chẳng cảm thấy nhẹ nhõm chút nào mà ngược lại còn cảm thấy như áp lực đè nặng thêm.

Cao Quân Sinh cố gắng thả lỏng, lắc đầu nói: "Tôi không biết bạn gái tôi đang ở đâu nhưng tôi nghe nói ở khu sinh tồn phương Bắc có một vị dị năng giả, chỉ cần là chuyện anh muốn hỏi, ông ta đều biết hết."

Nói đến đây, mắt Cao Quân Sinh cũng sáng lên.

Nghê Dương lại nhíu nhíu mà, nhìn Lục Thời Minh.

Cậu từng nghe qua người này chưa?

Chưa từng.

Sau khi hai người trao đổi ánh mắt, Nghê Dương dò hỏi: "Sao cậu biết được?"

"Mấy ngày trước tôi gặp được rất nhiều người từ khu sinh tồn phương Nam di chuyển đến khu sinh tồn phương Bắc, là họ nói cho tôi biết."

Cho nên xem ra chuyện này dù là người phương Bắc hay người phương Nam, đã có rất nhiều người biết, chỉ có bọn họ là không biết.

Nghê Dương trầm ngâm nửa khắc, liếc nhìn chiếc xe đang đỗ trong sân của Cao Quân Sinh, cười nói: "Trùng hợp quá, chúng tôi cũng muốn đi khu sinh tồn phương Bắc."

Cao Quân Sinh lập tức đứng lên, vui vẻ nói: "Tốt quá rồi, chúng ta cùng đi đi."

Cao Quân Sinh biết, cậu có thể sống đến bây giờ chỉ vì cậu gặp may, nhưng những người trước mặt cậu này không như vậy, bọn họ có thể sống đến giờ chắc chắn là nhờ thực lực.

Nếu có thể đi cùng họ, hi vọng sống của mình có thể cao hơn một chút.

Ánh mắt của cậu đảo qua thân hình cao gầy săn chắc của Nghê Dương, cơ thể tráng kiện khôi ngô của Tiêu Trệ, kết luận họ là thủ lĩnh của nhóm.

Về phần hai vị còn lại.

Cô gái mềm mại trắng trẻo ngồi trên ghế salon, khuôn mặt nhỏ hơi cúi xuống, đôi mắt kia long lanh như hồ nước, hàng mi dày rủ xuống, cái đầu hơi cúi, lộ ra vẻ đáng yêu điềm đạm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!