Chương 32: (Vô Đề)

Nghê Dương mở đôi mắt nặng trĩu, tinh thần có chút mờ mịt.

Bức tường trắng ố vàng, ghế sô pha cũ kĩ, quần áo vứt lộn xộn, còn có vỏ đủ các loại đồ ăn vặt, mì tôm, cả căn phòng giống như một đống rác.

Là căn nhà quen thuộc.

Cửa phòng ngủ phát ra tiếng vang nhỏ.

Một cô gái đi từ bên trong ra, nhìn tuổi khoảng chừng hai mươi, quần áo hở hang, đi theo sau là một người đàn ông.

"Nghê Mị!" Nghê Dương nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Tên đàn ông kia nhìn Nghê Dương, nhìn bờ vai trần của cô, nổi lên hứng thú.

Nghê Dương mắt phượng nheo lại, lạnh lùng nói: "Cút."

Tên kia khẽ giật mình, trên mặt lộ ra mấy phần sợ hãi.

Nghê Mị hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng thèm quan tâm Nghê Dương, chỉ quay đầu lại cầm ví da của tên kia, rút ra một chút tiền rồi cười dịu dàng đưa hắn ra ngoài.

Nghê Dương tiến lên, giữ lại cô ấy, "Nghê Mị, em thiếu tiền thì nói với chị."

"Đúng vậy, chị thì có tiền đấy.

Nhưng đó là tiền của chị, đâu có liên quan gì đến tôi! Tôi cho dù có chết đói cũng chẳng thèm tiền của chị!" Giọng Nghê Mị càng lúc càng lớn, cô dùng sức hất tay Nghê Dương ra.

Nghê Dương nhìn những vết xanh xanh tím tím trên người Nghê Mị, hai mắt đỏ hoe, "Em sao lại không biết thương bản thân mình chứ."

"Thương bản thân? Tôi yêu bản thân tôi như thế, có chỗ nào mà không thương? Còn nữa, chị dựa vào cái gì mà quản tôi? Nếu không phải tại chị, cha mẹ cũng sẽ không chết! Tất cả là tại chị! Chị là cái đồ sao chổi!" Nghê Mị mắng đến khàn cả giọng: "Sao chị không chết đi cơ chứ!"

Mắng xong, Nghê Mị quay người chạy ra ngoài.

Nghê Dương đứng sững tại chỗ, sau đó đưa tay lau mặt rồi vội vã đuổi theo.

Bên ngoài tối mịt, bầu trời u ám như sắp có một thảm họa khủng khiếp ập tới.

Nghê Dương đứng ở cửa nhìn thấy Nghê Mị bị zombie bao vây, khuôn mặt xinh đẹp kia tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Mái tóc nhuộm xanh của con bé cũng bị máu tươi nhuốm đỏ.

"Nghê Mị!"

...

Đêm hè, tiếng côn trùng kêu râm ran.

Cậu thiếu niên ngồi dưới hiên nhà, gió mát thổi nhè nhẹ, mang theo hương bùn đất chỉ có ở vùng nông thôn.

"Cành cạch"

Cửa sắt bị đẩy ra, một người đàn ông mặc vest đi tới.

Cậu thiếu niên ngửi thấy mùi rượu quen thuộc, mặt biến sắc, nhanh chóng chạy lên căn phòng ở trên lầu.

Gã đàn ông đứng dưới lầu lớn tiếng mắng chửi, một ông lão đội mũ đi tới nhẹ giọng khuyên vài câu.

Gã đàn ông tay đẩy ông lão ra, gào lên, "Lục Thời Minh! Thằng nhóc chết tiệt, cút ra đây cho tao!"

Cậu bé khoá chặt cửa, kê bàn chặn cửa rồi trốn vào trong tủ quần áo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!