Chương 27: (Vô Đề)

Nghê Dương ngồi xổm xuống, tay đẩy ngăn tủ dưới đáy, lọ ra một cái hố phía dưới, sau đó nghi ngờ "A" một tiếng.

Có thể nhìn rất rõ ràng.

Người nào đó đã phá vỡ sàn gỗ và dùng tay không đào cái hố này.

Ánh trăng yếu ớt, trong hố chôn một đóa hoa.

Đó là một đóa hoa nhỏ màu trắng.

Nghê Dương lấy nó ra, đặt tới trước mắt, thần sắc hoang mang.

Một bông hoa trắng nhỏ khô cằn, nhìn qua cũng đã từ rất lâu rồi, hẳn là bị ép thành hoa khô rồi đặt trong hố dưới tủ quần áo.

Chẳng lẽ là trò đùa nghịch của con cái chủ trước tòa nhà này sao?

Trong lúc Nghê Dương đang nghi hoặc, Lục Thời Minh bỗng nhiên đi tới, đưa tay cầm bông hoa trắng trong tay Nghê Dương kia, mặt không thay đổi, tay vân vê nó, rồi quay đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Cô gái nhỏ đứng dưới ánh trăng, bông hoa kia đặt trước mắt Lục Thời Minh.

Cánh hoa từng lớp từng lớp chồng lên nhau, che khuất nửa bên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Đôi mắt cô gái nhỏ trong veo như nước, trong sáng như gương, thậm chí còn sạch sẽ hơn đóa hoa trắng này.

Lục Thời Minh khẽ mím môi, bàn tay cầm bông hoa nhẹ nhàng buông xuống.

bông hoa trên tay đã khô héo, không còn mềm mại và trắng như trước nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc mới nở nó tinh khiết vô ngần.

Lục Thời Minh dường như ngửi được hương thơm của hoa, một mùi thơm ngòn ngọt, tràn ngập trong phòng, rất lâu vẫn chưa tan đi.

"Tô Nhuyễn Nhuyễn." Đột nhiên, hắn gọi tên Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, vẻ mặt thiên chân vô tà.

Hai mắt hắn bỗng trầm xuống, ngón tay động nhẹ một cái, bông hoa nhỏ kia bị hắn bóp nát.

Không biết tại sao, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn bông hoa nhỏ bị gió thổi ba kia lại cảm thấy như tro cốt mình cuốn bay trong gió.

Hơn nữa, cô rõ ràng cảm nhận được người đàn ông này hình như đang tức giận.

"Ngủ đi."

Lục Thời Minh lấy ra một chiếc khăn để lau tay, rồi trực tiếp xoay người lên giường.

Nghê Dương thấy thế, cũng không thể ở lại nữa, chỉ căn dặn Tô Nhuyễn Nhuyễn không nên hồ nháo, sau đó liền đi.

Một mình Tô Nhuyễn Nhuyễn chân trần đứng trên sàn gỗ, cúi đầu nhìn bông hoa trắng đáng thương kia, nghĩ một lúc rồi một lần nữa đặt 'thi thể' nó vào trong tủ quần áo, lấp kĩ lại, sau đó lạch bạch chạy đến bên người Lục Thời Minh, nhỏ giọng nói: "Vì sao anh ngủ trong tủ quần áo?"

Người đàn ông đã nhắm mắt, tựa hồ đã ngủ say, không trả lời câu hỏi của Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bĩu môi, tự mình đắp chăn, lúc đang chuẩn bị dựa vào cái lò lửa lớn là Lục Thời Minh, cô phát hiện lò lửa của cô bỗng biến thành đại hầm băng.

Người anh em, sao anh lại làm như thế!

Tô Nhuyễn Nhuyễn cắn chăn, chỉ có thể tự lực cánh sinh, rét run mà đi ngủ.

Ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã tuyết bay trắng trời.

Cả thế giới dường như yên lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!