Chương 23: (Vô Đề)

Nghe nói Tiêu Trệ muốn một mình ra ngoài tìm vật tư, Nghê Dương là người đầu tiên không đồng ý.

"Em đi chung với anh." Cô nhìn Tiêu Trệ, vẻ lo lắng trên mặt không thể nào giấu được.

"Cô còn phải quản lý khu Than Đá, cô không thể rời đi được, tôi đi một mình là được rồi.

Ít người mục tiêu cũng nhỏ hơn." Tiêu Trệ cự tuyệt Nghê Dương.

Nghê Dương còn muốn nói tiếp, lại bị Tiêu Trệ ngắt lời.

"Thành ngữ có câu 'Binh mã vi động, lương thảo tiên hành'*.

Nếu như không có vật tư, chuyện bên này của cô cũng không dễ xử lí.

Yên tâm đi, chuyện phía sau giao cho tôi."

(* 'Binh mã vi động, lương thảo tiên hành' là thành ngữ Trung Quốc.

Trong lệ dùng binh từ xa xưa, trước khi khởi binh thì phải chuẩn bị lương thực lương thảo trước, có nghĩa là trước khi làm việc gì đó phải có sự chuẩn bị trước)

Lời nói này lại bị Nghê Dương hiểu thành "Tôi chính là người đàn ông đứng phía sau em!" Nghê Dương cảm động, hai tay ôm ngực, bộ dáng hận không thể lập tức gả cho Tiêu Trệ.

Khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn của Tiêu Trệ cũng lộ ra ý cười, anh nói: "Tôi đi đây."

"Ừm."

Nghê Dương si ngốc đứng tại chỗ, nhìn hình bóng Tiêu Trệ dần biến mất cuối hành lang.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chó con đi đến, nhỏ giọng nói: "Cô có phải ngay cả tên con cũng nghĩ xong rồi?"

"Ừ, tên là..." Nghê Dương vẻ mặt si ngốc vừa mới mở miệng, quay đầu liếc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, lập tức trừng cô, "Cô cho rằng tôi là cô sao? Chẳng có tí liêm sỉ nào, hừ."

Nói xong, Nghê Dương mặt ửng đỏ quay người rời đi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đuổi theo, tỏ vẻ tôi đây cả một bầu trời liêm sỉ đó nhé.

Nếu Lục Thời Minh bảo cô quỳ, cô tuyệt đối sẽ nằm xuống luôn!

"Cô có thể có chút tiền đồ được không, đàn ông đẹp trai có thể biến thành cơm ăn không? Có thể không?"

Nghê Dương nhéo tai Tô Nhuyễn Nhuyễn, mặt ửng đỏ tiếp tục, "Muốn tìm thì phải tìm người người dàn ông có thể đánh nhau còn có thể làm việc nặng như Tiêu Trệ vậy đó!

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức gật đầu đồng tình, tỏ vẻ "Người tiếp theo sẽ tốt hơn, người theo sẽ ngoan hơn, người tiếp theo sẽ nghe lời hơn!" Vừa mới nói xong cũng nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, vẻ mặt cười như không cười.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nằm xuống.

Nói đùa thôi mà, đừng lấy rìu của anh ra giỡn mà!

...

Bên kia, Tiêu Trệ vừa ra khỏi tòa nhà, phía sau anh có mấy binh sĩ vũ trang đi đến.

"Tiêu ca, chúng tôi đi chung với anh."

"Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn đi cùng."

Ngày ấy, một số binh sĩ vũ trang này nghe được lời thề của Tiêu Trệ, bị cảm động đến lệ nóng doanh tròng, nhớ tới bản thân năm đó nhập ngũ cũng nói những lời kia.

Bọn họ không phải binh sĩ vũ trang từ khi mới lập nên khu Than Đá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!