Trong nhà ăn, mọi người đang sôi nổi bàn tán chuyện bát quái hot nhất của khu Than Đá: cái chết của tên đần, cuối cùng là do tường đất có vấn đề hay là do hung thủ tâm lý vặn vẹo.
"Tôi nghe nói là bị tường sập đè chết."
"Không đúng, không đúng, cái của cô là phiên bản 0.1 rồi, tôi có phiên bản 0.2 nè.
Nghe nói là bị người ta mưu sát, chính là cái tên số ba bị đánh chết kia..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn chột dạ đến cực điểm:....
Mọi người tiếp tục bàn tán, "Thật sao? Lại dám mưu sát dị năng giả, chậc chậc chậc."
"Chỗ tôi này nha có phiên bản 0.3 mới ra lò đây."
Mọi người lập tức vây qua.
Vốn dĩ Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ muốn làm một cái máy ăn cơm không có tình cảm cũng dựng tai lên theo.
"Nghe nói tinh hạch trong đầu cậu ta bị người khác móc ra.
Đến bây giờ còn chưa tìm thấy đâu."
"Oa~" mọi người cảm thán
Oa, cô đã biết lâu rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lộ ra vẻ thất vọng.
Cô nghe xong bát quái, ăn xong chậu cơm, sờ sờ cái bụng nhỏ tròn vo của mình, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên một thiếu niên đi tới.
Thiếu niên mặc cái áo bông cũ dày, đội mũ, cổ quấn khăn, bọc như cái bánh chưng, giống như muốn liều mạng cùng Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Xin chào, tôi là Chu Diễn."
Giọng của thiếu niên khàn khàn.
Cậu đứng rất gần Tô Nhuyễn Nhuyễn, ghé sát vào cô, nói: "Tôi có lời muốn nói với cậu."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn gò má cậu ta gầy gò, nhô cao, lộ ra dưới lớp khăn quàng cổ, sắc mặt thì vàng như nến, nhưng đôi mắt kia lại đen láy, có thần.
Đối diện với cặp lông mày như núi xa, phía dưới là đôi mắt ngập nước của Tô Nhuyễn Nhuyễn, Chu Diễm mặt đỏ ửng.
Cậu vẫn luôn biết khu Than Đá có một tiểu tiên nữ rất đẹp.
Nhưng cậu chưa từng được tiếp xúc gần, chỉ đứng từ xa mà nhìn.
Ngày đó, tận thế đến, tuyết đã rơi mấy ngày.
Phía sau cô ấy là tuyết trắng đầy trời, gió lạnh rít gào.
Có lẽ cô ấy còn trắng hơn, sạch sẽ hơn cả tuyết, tựa như lưu li đứng ở nơi đó, tóc đen như hải tảo buông xuống, trong ngực ôm cún con, mỹ nhan dịu dàng như tranh vẽ, một ánh mắt một nụ cười, tựa như cả tận thế không thể bì nổi vẻ thuần khiết của cô.
Chu Diễm nghĩ, một khắc đó, cậu như thấy được tia sáng le lói giữa tận thế.
Cô tựa như ánh mặt trời ấm áp xuyên qua mây mù, rọi xuống xua tan đi bóng đêm u tối, chỉ cần một ánh mắt của cô, bầu trời như trong xanh trở lại và tâm hồn con người như được thanh lọc.
Nhìn từ xa đã khiến người khác chấn kinh.
Hiện tại nhìn gần, càng thêm khuynh thành.*
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!