"Mấy người không tin tôi!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận dậm chân, "Tôi đi hỏi số ba!"
Nghê Dương liếc cô ột cái: Người ta cứ đơn giản như vậy mà nói cho cô biết sao? Cô bị ngu à?
Số một, số hai và số ba đều bị giam cùng một chỗ trong nhà kho.
Nghê Dương và Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa vào cửa, ba người này liền cùng rúc vào trong góc thnahf một nhóm ba người.
Tô Nhuyễn Nhuyễn khí phách hiên ngang tới tìm số ba, "Nói, Trương Chí Hạo có phải là do anh giết hay không!"
"Tôi..."
Số ba lập tức muốn lắc đầu phủ nhận.
Lúc này, Lục Thời Minh chậm rãi đi tới, hắn đứng sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn, đôi mắt đen nhánh ẩn trong bóng đêm lóe lên tia sáng kỳ dị.
Ánh mắt số ba tối sầm lại, hai mắt ảm đạm, cả người ngơ ngác vô thần mở miệng, "Là tôi giết."
Nghê Dương: !!! Cái mạt thế này điên rồi!
Hoắc Bì tuyệt không nghĩ tới, tên số ba vậy mà chính miệng thừa nhận mình giết Trương Chí Hạo.
Ông ta lập tức sai người xách tên số ba từ trong nhà giam ra.
"Lạch cạch" một tiếng.
Hoắc Bì đứng trước bàn, vặn chặt đèn pin cỡ nhỏ trong tay, soi thẳng vào mặt tên số ba.
Tia sáng kia vừa mảnh, vừa dài lại vừa sáng.
Tên số ba vô thức đưa tay che lại, bị Hoắc Bì quát một tiếng, "Bỏ xuống!"
Số ba lập tức ngồi ngay ngắn.
Mặt Hoắc Bì không đổi nhìn chằm chằm tên số ba trước mặt, sắc mặt bỗng nhiên nhu hòa, định tuẫn tư uổng pháp*.
(*: thành ngữ có nghĩa là vì cảm xúc cá nhân mà làm trái pháp luật)
Ông ta cho mọi người ra ngoài, chỉ giữ lại một mình tên số ba trong phòng, tắt đèn pin, vừa vỗ vai anh ta, vừa nhẹ nhàng hỏi nhỏ: "Người, có thật là anh giết?"
Số ba nơm nớp lo sợ gật đầu, "Đúng, là tôi giết."
Số ba cũng không biết vì sao, anh ta chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra.
Nhưng không còn cách nào khác, những lời này nói ra cũng không thể bao che.
Hơn nữa, anh ta nhất định phải bảo vệ người kia!
Số ba ưỡn ngực, cố gắng ngửa đầu, lặp lại, "Người, là tôi giết!A!"
Hoắc Bì nhịn không nổi, dùng sức vỗ mạnh vào đầu số ba một cái, sau đó ho nhẹ một tiếng, an ủi: "Đừng sợ, cho dù không phải anh giết cũng không sao."
Ông ta đã bố trí xong thiên la địa võng*, chỉ chờ Lục Thời Minh rơi vào, sao có thể vào lúc này lại như xe bị tuột xích chứ!
(*: trận địa được bày biện ngập tràn khắp trời đất, lưới bẫy đã được giăng ra)
Số ba bị Hoắc Bì siết, lắc lên lắc xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!