Chương 18: (Vô Đề)

Lúc mọi người đang vội vàng ăn cơm chung, bên kia bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào, phần lớn mọi người bưng hộp cơm hạy ra ngoài.

Trong căn cứ chỗ nào có biến, chỗ đó có thánh hóng là cô, Tô Nhuyễn Nhuyễn tranh thủ thời gian, ôm chậu cơm của mình theo sau.

"Ôi chao, ai vậy, tuổi trẻ thế kia mà...! Thật là đáng thương..."

"Nghe nói hình như là cái đồ thiểu năng gì đó..."

Mọi người vừa ăn cơm, vừa đứng vây quanh thi thẻ xì xào.

Có người chết.

Chuyện này đã thu hút sự chú ý của người quản lý khu Than Đá.

Bên kia, một đội binh sĩ vũ trang chạy tới, phủ tấm vải trắng lên, nơi này liền biến thành hiện trường vụ án.

Quần chúng ăn dưa vẫn chưa thỏa mãn đều bị đuổi đi.

Nếu như là người bình thường chết, đương nhiên sẽ không khiến cho dị năng giả bên trên chú ý.

Bởi vì ở đây, người còn không đáng tiền bằng súc vật.

Chỉ là một mạng người mà thôi, còn chẳng sánh nổi một con lợn.

Nhưng người chết là Trương Chí Hạo.

Người kia tuy là tên đần độn nhưng lại là tên đần độn có dị năng.

Bình thường luôn có người chăm sóc, mỗi ngày sẽ bắt hắn dùng dị năng gia cố tường xung quanh khu Than Đá.

Cơ thể hắn bị chôn dưới chân tường, lúc đào ra thì đầu đã bị gạch đá đập vỡ, nhờ quần áo trên người nên người thường ngày vẫn chăm sóc hắn mới nhận ra.

Mọi người bàn tán xôn xao.

"Nghe nói là tường sập nên bị đè chết."

"Sao tôi lại nghe nói là do kiếm đồ ăn mà chết?"

Mặc cho có bao nhiêu lời đồn đoán nhưng thời điểm tên thiểu năng này chết không có ai ở cạnh, cho nên không có ai chứng kiến.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vô thức quay đầu nhìn về phía Lục Thời Minh đang đứng bên cạnh mình.

Người đàn ông cụp mắt nhìn qua, đôi mắt thanh lãnh kia sâu như hàn đàm, có chút lạnh lùng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bị dọa sợ lập tức vùi mặt vào trong chậu cơm.

Bên này, Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới ôm chậu cơm của cô ngồi xuống thì một binh sĩ vũ trang đi đến, nói là Hoắc Bì cho mời Nghê Dương qua đó một chuyến.

Nghê Dương không nhịn được nói: "Bảo ông ta đến đây."

Binh sĩ vũ trang:...! Đánh không lại.

Binh sĩ vũ trang xoay người đi, mấy phút sau, Hoắc Bì vừa mới quan sát xong thi thể vậy mà tự mình đến rồi.

Giờ cơm trưa đã qua.

Trong nhà ăn trừ một bàn của Nghê Dương thì tất cả mọi người đã đi làm việc.

Hoắc Bì mặc áo khoác da, mang theo một nhóm binh sĩ vũ trang đi tới, sau lưng còn có một cô gái mặc áo lông chồn theo sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!