Chương 11: (Vô Đề)

Trời đã sáng, Nghê Dương nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn đang gặm bánh mì, do dự đi đến bên cạnh Lục Thời Minh.

"Ngốc bạch ngọt...! Cô ấy trưởng thành rồi?"

Lục Thời Minh nhìn Nghê Dương.

Nghê Dương ho nhẹ một tiếng, "Chưa thành niên, thì anh phạm pháp..."

À, không đúng, bây giờ cũng là tận thế rồi.

Chuyện phạm pháp này cũng không quan trọng lắm.

Nhưng Nghê Dương trợn tròn mắt phượng, "Sẽ không thật..."

Tô Nhuyễn Nhuyễn trông quá trẻ con.

Nhìn giống như vị thành niên.

"Thành niên rồi." Lục Thời Minh thanh âm lạnh lùng nói: "Mười chín tuổi."

Nghê Dương theo tiềm thức gật đầu, sau đó lại hỏi, "Anh thì sao?"

"Hai mươi."

Tuổi còn rất trẻ.

Còn cô đã hai mươi lăm.

Nghê Dương đưa tay sờ sờ mặt mình, sau đó đến bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, lấy ra từ túi cô ấy một hộp baby cream.

Tô Nhuyễn Nhuyễn:!!! Cô ăn cướp!

Nghê Dương hạ giọng nói: "Đừng cho là tôi không biết cô cũng lấy trộm của Lục Thời Minh."

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Hu hu hu.

Bảo dưỡng xong làn da tuổi hai mươi lăm của mình, Nghê Dương hài lòng đi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Ủy khuất.....

Bởi vì lần trước gặp phải zombie nên xe quân đội đã cũ xảy ra chút vấn đề.

Mọi người chỉ có thể tiếp tục nghỉ ngơi tại chỗ, chờ xe quân đội sửa xong mới có thể lên đường.

Trong mấy ngày chờ đợi, Tô Nhuyễn Nhuyễn phát hiện, trong quần áo của mình luôn có mấy đoạn dây leo gãy.

Ban đầu cô không để ý, đến lúc nhìn thấy Trịnh Thụ quơ cánh tay bằng dây leo, mới đột nhiên cảnh giác.

Mấy đoạn dây leo này, không phải của Trịnh Thụ chứ...

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngước mất, nhìn về phía Trịnh Thụ.

Trịnh Thụ đúng lúc cũng nhìn sang.

Mấy ngày này, tất cả mọi người ở chung.

Trịnh Thụ không tìm được cơ hội xuống tay với Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Ông ta nhớ nhung, lại thấy cặp mắt to lấp lánh của Tô Nhuyễn Nhuyễn, trong lòng lại ngứa ngáy, khó chịu cực kỳ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!