Nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong, Cố Hoài khẽ chỉnh lại chiếc áo khoác hơi xộc xệch và cà vạt của mình, vẻ mặt căng thẳng.
Trợ lý đứng phía sau, lần đầu tiên thấy Cố Hoài như vậy.
Cánh cửa mở ra.
Nhưng người mở cửa lại không phải là Giang Nhiễm.
Chẳng lẽ… anh đến nhầm địa chỉ?
Cố Hoài nhíu mày.
Còn chưa kịp lên tiếng, người con gái mặc áo trắng đứng bên trong đã lên tiếng trước:
"Tôi biết anh là ai—tên chồng cũ khốn nạn của Tiểu Nhiễm."
"Đừng hỏi nữa, lúc sinh thời Tiểu Nhiễm từng sống ở đây."
Một tia giận dữ lướt qua mắt Cố Hoài, anh vừa định mở miệng thì ánh mắt chợt nhìn thấy chiếc hộp gỗ đàn hương trong tay cô gái ấy.
Một nỗi sợ hãi to lớn ập đến khiến anh gần như nghẹt thở.
Sắc mặt anh lập tức tái nhợt, môi run run hỏi dò:
"Cái đó… là gì?"
Ánh mắt anh khóa chặt vào chiếc hộp nhỏ kia.
Nhìn vẻ mặt trắng bệch của anh lúc này, ánh mắt Hứa Ý ánh lên một tia thỏa mãn, lạnh lùng cười khẩy:
"Anh chẳng đã đoán ra rồi sao?"
"Đây là… Giang Nhiễm đấy."
—Tiểu Nhiễm, em thấy không?
—Anh ta đang đau khổ đấy.
—Nhưng mà, chắc em chẳng còn quan tâm nữa rồi. Kiếp sau, đừng cứu anh ta nữa, hãy sống cho chính mình.
Trà Đá Dịch Quán
Cố Hoài gần như đứng không vững, ngón tay nắm c.h.ặ. t t.a. y nắm chạm khắc hoa văn trên cửa, các đốt ngón tay trắng bệch.
"Không… không thể nào…"
Hứa Ý nhướng mày:
"Sao lại không thể?"
"Anh chẳng đã biết bệnh tình của cô ấy rồi sao? Lẽ ra cô ấy còn có thể sống thêm một thời gian, nhưng sau khi bị sẩy thai, sức khỏe của cô ấy yếu hơn, nên mất sớm hơn dự đoán của bác sĩ."
Cố Hoài như phát điên, gào lên, hoàn toàn đánh mất phong thái vốn có:
"Không thể nào! Cô lừa tôi! Giang Nhiễm chắc chắn chỉ đang giận tôi thôi!"
"Giang Nhiễm, là anh sai rồi! Em đừng hù anh có được không?!"
Hứa Ý cười nhạt, như đã đoán trước được phản ứng của anh, lấy từ một bên ra tờ giấy chứng tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!