Chương 9: (Vô Đề)

21.

Sau khi Tạ Hoè đi rồi, ta liền bị một đám công tử bột trong thư viện chặn lại. Đám ngu ngốc này chặn ta chặt như bọn lưu manh đầu đường xó chợ, không biết phát điên cái gì.

"Tần Oản Oản, sao ngươi còn đến thư viện? Không phải nói thừa tướng tới nhà ngươi tịch biên gia sản rồi à?"

"Đúng đó, nghe nói phụ thân ngươi quỳ xuống cầu xin, khóc lóc kêu mẫu thân ngươi mang ông ta đi cùng, ha ha ha, thật đúng là đồ vô dụng."

"Nhà các ngươi vốn đã không giàu có, giờ lại bị tịch thu tài sản, e là ngay cả bạc mua quần lót cũng không có. Chi bằng thế này đi, nể tình chúng ta là đồng môn, từ nay về sau mỗi đêm ngươi luân phiên hầu hạ chúng ta, mỗi đêm năm lượng bạc, còn không kiếm được nhiều hơn phụ thân ngươi khóc ngoài đường sao? Ha ha ha ha ha..."

Lũ khốn kiếp này càng nói càng quá đáng, ta vốn định đợi Tạ Hoè trở về rồi xử lý chúng. Nhưng đám người này cứ chặn không cho ta đi, bắt ta phải chọn xem tối nay hầu hạ ai trước. Ta siết chặt nắm tay, khớp xương vang lên răng rắc, xuống tay không chút nể tình.

Nửa canh giờ sau, đám công tử bột nằm la liệt dưới đất, mặt mũi bầm dập. Khi Tạ Hoè bước vào sân, hắn thấy ngay cảnh tượng đó. Đám công tử bột vừa trông thấy hắn liền như nhìn thấy cứu tinh, khóc lóc kêu oan:

"Thừa tướng đại nhân, Tần Oản Oản vô cớ đánh người, đại nhân nhất định phải làm chủ cho chúng ta!"

"Đúng vậy, thừa tướng đại nhân, Tần Oản Oản không chỉ đánh chúng ta, mà còn mở miệng lăng mạ ngài, nói ngài là đại gian thần, vô cớ tịch thu phủ công chúa, còn bảo sớm muộn gì cũng g.i.ế. c ngài!"

"Đúng đó đúng đó, chúng ta thật sự nghe không nổi mới nhắc nhở nàng vài câu, không ngờ nàng lại ra tay đánh người. Ngài xem, nàng đánh chúng ta thảm thế này... Đại nhân nhất định phải giáo huấn nàng cho đàng hoàng!"

Tạ Hoè gật đầu, giọng điệu ôn hòa trấn an: "Chư vị công tử yên tâm, hôm nay bổn quan nhất định cho chư vị một công đạo."

Nói xong, hắn sải bước đến góc tường, cầm lấy cây gậy đỏ chuyên dùng để thông cống, rồi đi đến trước mặt ta. Đám công tử bột lập tức lộ ra vẻ mặt chờ xem kịch hay, thậm chí còn có người nhỏ giọng cổ vũ: 

"Đánh c.h.ế. t nàng ta đi! Đánh c.h.ế. t nàng ta đi! Xem nàng ta còn dám ngang ngược không!"

Tạ Hoè chậm rãi quay đầu liếc nhìn kẻ vừa lên tiếng, sau đó xoa đầu ta, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, đi đi, bắt đầu từ hắn mà đánh. Đánh c.h.ế. t rồi, vi phu chịu trách nhiệm."

Sắc mặt đám công tử bột lập tức trắng bệch.

Ta cũng không khách khí, vung gậy lên đánh một trận nữa.

Nửa canh giờ sau, bọn chúng nằm la liệt, thoi thóp không động đậy.

Tạ Hoè lấy khăn tay ra, chậm rãi lau mồ hôi trên trán ta, giọng điệu tán thưởng: "Phu nhân thật giỏi, khiến vi phu nhiệt huyết sôi trào."

22.

Tin tức hoàng đế ban hôn cho ta và Tạ Hoè nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.

Lúc nhận được thánh chỉ, phụ thân ta lập tức ngất xỉu tại chỗ, vẫn là Tạ Hoè đọc xong thánh chỉ rồi cúi xuống đỡ ông dậy, dìu vào trong phủ.

Sau khi vào phủ, Tạ Hoè và phụ thân ta đóng cửa trò chuyện rất lâu, mãi đến giờ ngọ mới đi ra. Ta cứ tưởng phụ thân ta sẽ lại khóc lóc om sòm một trận, nhưng không ngờ, lúc đi ra, ông quét sạch vẻ u ám trước đó, vui vẻ kéo tay áo Tạ Hoè, hào hứng dẫn hắn đi xem phòng mẫu thân ta từng ở.

Ta: …

"Phụ thân sao lại đi xem phòng của mẫu thân, không phải nên xem phòng của con sao?"

Phụ thân ta một phát đẩy ta ra, nắm c.h.ặ. t t.a. y Tạ Hoè kéo hắn về hướng phòng mẫu thân ta.

"Phòng con có gì đáng để xem, trong phủ này chỉ có phòng mẫu thân con là đáng giá, hiền tế lần đầu đến phủ, đương nhiên phải tận tình chiêu đãi, để hiền tế tận hứng mà về."

Đây là cái lý lẽ quái quỷ gì vậy, xem phòng mẫu thân ta thì có thể tận hứng rời đi sao?

Ta kéo tay Tạ Hoè lại: "Ngươi thật sự muốn xem phòng mẫu thân ta, chứ không phải xem phòng ta sao?"

Tạ Hoè bỗng nhiên nghiêng người, ghé sát tai ta, giọng trầm thấp: "Xem xong phòng mẫu thân nàng, ta sẽ đi xem thật kỹ phòng của nàng."

Ta: … Hắn ghé sát tai ta nói chuyện thế này, thật sự rất câu dẫn người đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!