Chương 8: (Vô Đề)

Phụ thân ta khóc đến không thể kiềm chế được, nhất là khi nhắc đến mẫu thân ta, ông siết chặt hai tay, ta thật sự sợ hắn nhất thời kích động mà đập đầu xuống đất.

Tạ Hoè bị tiếng khóc làm cho nhức hết cả đầu, hắn đưa tay day trán, ngoắc ta lại:

"Phụ thân ngươi sắp khóc ngất rồi, còn không mau đi khuyên hắn? Ta còn chờ để cầu thân đây."

Ta ngơ ngác nhìn Tạ Hoè: "Ngươi không phải mã phu sao?"

Tạ Hoè thản nhiên, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước: "Ta nói mình là mã phu khi nào? Là ngươi tự ngu ngốc, còn có thể trách ai?"

Ta cảm thấy hắn nói cũng có lý, gật đầu: "Sao ngươi lại đến như thế này? Nhìn trông cứ như muốn tịch biên nhà ta vậy, làm phụ thân ta sợ c.h.ế. t khiếp."

Tạ Hoè ngẩn ra, "Không phải ngươi nói cầu thân không cần mang sính lễ sao? Ta nghĩ đã đến rồi thì nhân tiện mang theo cấm vệ quân giúp nhà ngươi nâng cao khí thế, sau này không ai dám bắt nạt ngươi nữa."

Ồ, hắn suy nghĩ thật chu đáo, là do phụ thân ta không biết điều rồi.

Tạ Hoè có vẻ đã đợi đến sốt ruột, chọc chọc vai ta: "Đừng có ngây ra đó nữa, mau đi khuyên phụ thân ngươi, cầu thân xong ngươi còn phải quay về Quốc Tử Giám học tiếp đấy."

Ta: …

18.

Trong phòng, phụ thân ta ngồi dựa vào cột trụ ở vị trí thượng tọa, nhìn qua là biết không thoải mái chút nào. Tạ Hoè tự giác ngồi vào chỗ dành cho khách. Hắn vừa mới an tọa, phụ thân ta đã bật dậy, cười nịnh nọt:

"Hay là Thừa tướng ngồi lên thượng tọa đi?"

"Không cần." Tạ Hoè thản nhiên đáp, "Ở đây không có thừa tướng gì cả, hôm nay ta đến để cầu hôn, lẽ ra nên ngồi ở phía dưới mới phải."

Phụ thân ta "ồ" một tiếng, vừa mới ngồi xuống thì lại giật mình bật dậy:

"Ngài đến cầu hôn? Cầu hôn ai? Công chúa đã mất từ lâu rồi."

Ta và Tạ Hoè đồng loạt trợn trắng mắt.

"Phụ thân, chẳng lẽ hắn không thể cưới con sao?"

Phụ thân ta không tin: "Không thể nào, con có cái gì đáng giá để hắn để mắt tới? Ngoài tứ chi phát triển ra, ta thật sự không nghĩ được hắn coi trọng con ở điểm nào."

Ta vừa định phản bác thì Tạ Hoè đã bật cười: "Đúng vậy, chính là coi trọng tứ chi nàng phát triển."

Phụ thân ta á khẩu, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cắn răng vỗ bàn:

"Ta không đồng ý! Mối hôn sự này tuyệt đối không được, Thừa tướng đại nhân vẫn nên lo chuyện tịch thu gia sản đi thì hơn!"

Tạ Hoè ngây ngẩn cả người, chắc hẳn hắn cũng không ngờ rằng phụ thân ta vừa nãy còn sướt mướt khóc lóc, thoắt cái đã trở nên cứng rắn như vậy.

Hắn chọc chọc vai ta: "Nàng khuyên ông ấy đi, bảo ông ấy đồng ý."

Ta nghe lời mà đứng dậy: "Phụ thân, người đồng ý đi."

Phụ thân ta: "……"

19.

"Phụ thân, vì sao lại không đồng ý chứ?"

Tạ Hoè bị phụ thân ta đuổi ra ngoài, bất kể ta nói gì, ông ấy vẫn cứng đầu không chịu đồng ý.

"Tần Oản Oản, con có biết hắn là ai không? Đó là Tạ Hoè!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!