Chương 7: (Vô Đề)

15

Ta ở trong phòng Tạ Hoè suốt một đêm.

"Ngươi nói xem, danh tiếng của nữ tử quan trọng biết bao, ta đã ở trong phòng của ngươi hai đêm rồi, ta thực sự không sống nổi nữa, trong viện của ngươi có cái cây nào cành lá vững chắc không?"

Tạ Hoè ngước mắt nhìn cái cây trong sân: "Từ khi Quốc Tử Giám lập nên, nó đã có ở đó rồi, hẳn là đủ chắc."

Ta yên tâm gật đầu: "Ngươi có thể cho ta mượn đai lưng không?"

Tạ Hoè "ồ" một tiếng, rút đai lưng đưa cho ta, còn dặn dò: "Đai lưng này là lụa, tuy chắc nhưng lúc thắt cổ dễ cuộn thành một sợi, ngươi c.h.ế. t chậm một chút thì e là không thoải mái lắm đâu."

Ta nhìn đai lưng gật đầu, nhấc chân đi ra sân, vừa đến dưới gốc cây đã thấy Tạ Hoè cũng đi theo.

"Ngươi tới làm gì."

Tạ Hoè giơ tay kéo cái ghế đá đặt dưới cây, chỉ vào nó: "Ngươi lùn, không giẫm lên ghế thì không treo dây được."

Ta rất cảm động, hắn quả thực rất chu đáo.

Ta buộc dây chắc chắn, lần nữa nhìn Tạ Hoè: "Thật sự không giữ ta lại sao?"

Tạ Hoè chống đầu ngồi bên bàn đá nhìn ta, hồi lâu hỏi một câu: "Ta có thể hỏi một câu không, tại sao ngươi cứ nhất quyết phải treo cổ vậy?"

"Đương nhiên là vì danh tiếng bị hủy hoại, không gả đi được."

"Vậy thì sao?"

"Ngươi có thể cưới ta không?"

Tạ Hoè sững sờ, "Ngươi vì chuyện này mà muốn treo cổ?"

"Chứ còn gì nữa, ngươi yên tâm, nếu ngươi không muốn, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi, ta lập tức chui đầu vào dây, ngươi cứ coi như không thấy, đợi ta c.h.ế. t hẳn rồi hãy gọi người đến thu dọn, đến lúc gặp phụ thân ta, ngươi giúp ta khuyên nhủ ông vài câu, phụ thân hay khóc, khóc nhiều dễ mù mắt, bảo ông ấy sau này tiết chế lại một chút."

Ta làm động tác muốn thò đầu vào dây, Tạ Hoè một cước đá lật ghế đá, đầu ta quả nhiên mắc vào dây, hai chân quẫy đạp, cảm giác nghẹt thở lập tức ập đến. Ta thực sự phải cảm ơn hắn, hắn thật biết cách làm người.

Sợi lụa quả nhiên như hắn nói, siết thành một sợi dây nhỏ, khi ta sắp gãy cổ, Tạ Hoè mới bế ta xuống.

"Về nói với phụ thân ngươi một tiếng, mai ta đến cầu hôn."

Ta vui mừng, cũng chẳng màng cổ họng đau nhức, rất chân thành hỏi hắn: "Thật không? Chỉ cần ngươi đến cầu hôn, ta không quan tâm sính lễ, chỉ cần có người là được, dù ngươi chỉ là một mã phu, ta cũng gả cho ngươi, sau này còn sinh con cho ngươi có được không?"

Tạ Hoài suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ngươi không hối hận là tốt rồi."

16.

Hối hận ư? Không đời nào.

Ta xoa cổ, nhẹ nhàng trèo tường ra khỏi Quốc Tử Giám, lại tiếp tục trèo tường vào viện của phụ thân. Lúc này vẫn còn là nửa đêm, phụ thân ta ngủ đến mức ngáy vang rền. Ta vung một đ.ấ. m đánh thức ông, kích động đến mức nước bọt b.ắ. n tung tóe.

"Phụ thân! Cuối cùng người cũng có thể yên tâm rồi, có người muốn cưới con! Ngày mai sẽ đến cầu thân!"

"Đừng ngủ nữa, người mau dậy dọn dẹp sân viện đi, kẻo ngày mai người ta đến lại chê cười nhà chúng ta chẳng khác nào ổ heo!"

Phụ thân ta ngái ngủ ngồi dậy, giọng lầm bầm: "Kẻ nào mù mắt muốn cưới con? Chẳng lẽ là kẻ mù thật?"

"Không phải kẻ mù, là một mã phu, chính là người chăn ngựa ở Quốc Tử Giám."

"Hắn ở Quốc Tử Giám nhiều năm, chính là dáng vẻ biết lễ nghĩa hiểu sách vở mà phụ thân luôn mong đợi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!