Chương 5: (Vô Đề)

10.

Tâm trạng không tốt, ta đi ra hậu viện. Tạ Hoè đang cho Tiểu Hồng của hắn ăn. Nhìn thấy hắn xách thùng đi lấy nước, ta lập tức xắn tay áo lên giúp hắn ấn cần giếng.

"Hôm nay chẳng phải bắt đầu mở lớp rồi sao, sao ngươi không đi."

Giọng Tạ Hoè rất đặc biệt, lười nhác pha chút trầm thấp, nghe rất ôn hòa, khiến ta vô cớ cảm thấy tủi thân. Ta lau mặt một cái, vừa mở miệng đã cảm thấy giọng mình hơi khàn:

"Hôm nay không đi nghe giảng nữa."

Tạ Hoè ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ta một cái rồi chỉ vào y phục của ta:

"Đánh nhau với người ta rồi? Còn thua nữa?"

Ta "òa" một tiếng khóc rống lên, ngồi bệt xuống cạnh giếng, bắt đầu lau nước mắt.

"Ngươi xem y phục ta rách nát thế này, thủng cả lỗ rồi, vậy mà phụ thân ta chẳng hỏi han một câu, ngược lại còn hùa theo bọn họ bắt nạt ta, hu hu..."

"Ta đau c.h.ế. t đi được... hu hu hu... nếu mẫu thân còn sống, chắc chắn sẽ đánh bọn họ một trận thay ta, còn phụ thân thì chỉ biết mắng ta... hu hu hu..."

Sắc mặt Tạ Hoè vẫn rất thản nhiên, hắn tự mình ấn cần giếng, kéo lên một thùng nước.

"Sao không đánh trả?"

"Ta bị ngã xuống hố, bọn họ đào một cái hố ngay trước cổng viện của ta... Ta còn ở trong hố thì bọn họ đã ra tay rồi..."

Tạ Hoè chậm rãi đổ nước vào máng ngựa.

"Khóc có ích gì, người ta bắt nạt ngươi thì ngươi phải nghĩ cách trả đũa. Lúc này ngươi khóc lóc thảm thiết, chẳng lẽ lần sau bọn họ sẽ tha cho ngươi?"

Ta lau nước mắt, giọng bất đắc dĩ:

"Ta cũng muốn đánh trả lắm, nhưng lại sợ phụ thân khó xử. Mẫu thân đi rồi, ông ấy sống vẫn luôn nơm nớp lo sợ. Ta vốn nghĩ mình giỏi võ, có thể bảo vệ phụ thân, đánh thì đánh thôi, nhưng hôm nay nhìn lại, cũng không phải như vậy."

Ta kể chuyện vừa rồi phụ thân quỳ xuống cho Tạ Hoè nghe. Hắn cho ngựa ăn xong, yên lặng ngồi trên băng ghế đá nghe ta nói, đợi ta nói hết mới thong thả gõ lên bàn đá, nhàn nhạt bảo:

"Ngươi là nữ tử, cũng khó tránh khỏi chuyện xuất giá tòng phu. Hầu hết thế gia trong kinh thành đều ủng hộ Thái tử, gả cho ai đi nữa, ngươi cũng không dễ sống. Phụ thân ngươi tất nhiên không dám đắc tội với bọn họ."

Không sai, chính là như vậy.

Thái tử là trữ quân nhưng từ nhỏ đã không ưa ta. Khi mẫu thân còn sống, hắn miễn cưỡng giữ phép tắc với ta một chút, giờ thì tên chó này càng lúc càng không xem ta là người. Trước đây ta không quá để tâm, nghĩ rằng mình giỏi võ, không dễ bị ức hiếp, nhưng lại quên mất, bây giờ ta đang sống ở thời cổ đại, đây đâu phải nơi nói lý lẽ dễ dàng như thế.

Lúc trước đọc tiểu thuyết, ai cũng bảo xuyên không đến cổ đại thì như cá gặp nước, đến khi thực sự xuyên qua mới biết toàn là xạo cả.

Một người hiện đại không quyền không thế, cho dù hiểu biết nhiều hơn, cũng rất khó mà sống thoải mái ở thời đại này. Muốn một mình thay đổi cục diện, chẳng khác nào con thiêu thân lay động đại thụ.

Nằm mơ giữa ban ngày.

Huống hồ, ngoài tứ chi phát triển ra, đầu óc ta cũng chẳng thông minh hơn bọn họ được bao nhiêu...

"Chính vì vậy nên ta không muốn gả cho bọn họ."

Tạ Hoè chống đầu, gõ nhẹ xuống bàn nhìn ta:

"Không gả cho bọn họ cũng không thể giải quyết vấn đề tận gốc. Nếu ta là ngươi thì đã xử lý chuyện này từ gốc rễ rồi."

11.

Lời Tạ Hoè nói ra khiến ta cảm thấy như được khích lệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!