Chương 4: (Vô Đề)

Ta ồ lên một tiếng, bình tĩnh xách rắn đi đến bên tảng đá, rút d.a. o găm trong n.g.ự. c ra, dứt khoát c.h.ặ. t đ.ầ. u rắn, sau đó quay lại cười với Tạ Hoè:

"Giờ thì không còn độc nữa rồi. Nhưng ta không biết lột da."

Gió đêm se lạnh, Tạ Hoè xắn tay áo, chậm rãi đi lấy chậu nước, vừa ngồi trên băng đá xem sách, vừa thong thả lột da rắn. Ta nhìn đến ngẩn người. Làm sao có người lột da rắn mà cũng có thể đẹp đến vậy chứ?

"Ngươi cưới thê tử chưa?"

"Chưa."

"Vì sao không cưới?"

"Phiền phức."

Ta che miệng cười ngây ngô. Tốt quá, hắn nói chưa cưới thê tử.

Canh rắn là ta nấu. Ta húp hai bát lớn, còn Tạ Hoè chỉ uống một ngụm rồi đặt bát xuống, rất chu đáo đẩy qua cho ta, giọng nói dịu dàng khen ngợi:

"Thích thì uống hết đi. Ta lớn thế này, đây là lần đầu tiên được ăn rắn luộc nước trắng."

"Vậy ngươi thấy có ngon không?"

Ta tràn đầy mong đợi nhìn hắn, ta phải biết mình có tóm được dạ dày của hắn hay không. Tạ Hoè nhìn bát canh, chép miệng:

"Rất mộc mạc."

Chắc rồi.

Năm xưa, mẫu thân ta vừa gặp đã ưng ý phụ thân vì ông ấy giản dị mộc mạc. Nếu bà còn sống, hai người nhất định sẽ có thể cùng nhau mộc mạc đến tận khi bạc đầu.

Ta rất vui. Đây chính là tình yêu mà ta vẫn  mong muốn.

9.

Ta chỉ vui vẻ được một đêm, sau đó liền không vui được nữa.

Bởi vì sáng hôm sau, ta rơi thẳng vào một cái hố to. Vị trí của cái hố này cũng thật có chủ đích, nằm ngay chính giữa cửa viện của ta. Chỉ cần bước ra ngoài, nhất định sẽ ngã xuống.

Ta siết chặt nắm tay, các khớp ngón tay kêu răng rắc. Rất tốt, đám công tử ăn chơi này xem ra tâm lý đã khỏe mạnh lên rồi.

"Hahaha, mau lại đây, mau lại đây, Tần Oản Oản rơi xuống rồi!"

Ta ngẩng đầu, lập tức đối diện với một đám người, còn chưa kịp mở miệng, từng chiếc gậy đã chẳng chút khách khí mà bổ xuống. Chờ đến khi ta chật vật bò ra khỏi hố, đám người kia đã sớm chạy mất dạng.

Ta quay về phòng lấy roi, tức giận xông thẳng về phía ký túc xá nam. Còn chưa đến gần, đã nghe thấy đám chó hoang đó đang tụ tập cười cợt.

"Xin lỗi thì cũng phải có chút thành ý chứ, ngài chỉ hé miệng nói vài câu là coi như xong à?"

"Ngài tưởng Trường Công chúa còn sống sao? Ngài có cái thể diện lớn đến thế à?"

"Hắn có cái quái gì chứ? Một kẻ mặt trắng chỉ biết dựa vào sắc để lấy lòng người khác, hiện tại thái tử chưa đăng cơ, hắn còn có thể sống yên ổn thêm hai ngày."

"Chờ sau này điện hạ xưng vương, bản thế tử nhất định sẽ đến đòi Tần Oản Oản cái đồ tiện nhân đó về làm thông phòng, xem nàng ta còn dám ngang ngược hay không, hahahaha!"

"Tiểu thế tử nói đúng, dù sao Tần Oản Oản cũng chẳng ai cần, làm thông phòng cho ngài, đó là phúc phận của nàng ta rồi."

"Đến lúc đó bắt nàng ta ban ngày quỳ pha trà mài mực, ban đêm thì quỳ dưới thân ngài… hahahahaha…"

Ta tức đến mức siết chặt roi, vừa định xông lên đã thấy phụ thân vô dụng của ta đột nhiên cầm khăn che mặt, bắt đầu khóc lóc rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!