Chương 9: (Vô Đề)

Cô bé nhanh nhẹn chạy ra ngoài, còn lại một mình tôi trong phòng, lo lắng nhìn bức ảnh.

"Quân Nhật, không phải anh nói sẽ bảo vệ tôi sao…"

"Tại sao lại cứ thế bỏ đi không nói một lời nào chứ…"

Cả căn phòng tĩnh mịch không có một động tĩnh gì, chỉ có một mình tôi cứ lẩm bẩm mãi…

Sao Tiểu Ngọc lâu quá chưa quay lại nhỉ?

Tôi bồn chồn thử đi ra khỏi phòng xem thế nào, lúc này mới tá hỏa vì cửa không tài nào mở được!

"Có ai không! Giúp tôi! Cửa phòng tôi hỏng rồi! Giúp tôi với!"

Không khí trong phòng bỗng nhiên lạnh lẽo đến rợn người, tôi linh cảm có chuyện không hay rồi, nên càng lo sợ hơn.

Đúng lúc này, một luồng khói đen bỗng từ bên ngoài luồn qua khe cửa luồn vào trong phòng, quanh quẩn bên cạnh tôi. Luồng khói lúc đầu chỉ hơi mờ nhạt, càng về sau càng đen kịt, hơn nữa còn lan rộng ra rất đáng sợ.

Cái gì vậy? Chẳng lẽ thầy pháp kia đang làm phép sao?

Không được! Không ai được phép làm hại Quân Nhật!

"Có ai không! Mở cửa giúp tôi với! Tiểu Ngọc, em đâu rồi???"

Luồng khói càng lúc càng đen kịt bao trùm lấy tôi. Lồng ngực tôi đau nhức, hít thở không thông, khó chịu vô cùng.

Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi. Là hắn. Là người tôi lo lắng đến bồn chồn không yên.

"Đúng là đồ ngốc! Lúc nào cũng để mình chịu ủy khuất là sao?"

Hắn khẽ mắng tôi một câu, cẩn thận bế tôi đặt lên giường. Không để tôi kịp phản kháng, hắn đã cúi đầu đặt lên môi tôi một cái hôn.

"Ưm… anh làm gì…"

"Hút quỷ khí trong miệng em ra."

Lời hắn nói tôi lơ mơ hiểu một chút, đại loại là tôi hít phải thứ khói đen kỳ quái kia, bây giờ hắn sẽ chữa cho tôi.

"Thoải mái hơn chưa?"

"Đỡ hơn rồi, nhưng còn anh thì sao? Thầy pháp đang chuẩn bị bắt anh đó!"

Quân Nhật khẽ nhướn mày, ngạc nhiên hỏi lại:

"Thầy pháp? Thầy pháp nào có bản lĩnh bắt được tôi?"

Tôi nghẹn họng, đã là lúc nào rồi mà hắn còn đùa cợt được nữa!

"Anh không thấy cái thứ khói đen quỷ quái lúc nãy sao? Chúng ta đang gặp nguy hiểm đó!"

Quân Nhật nắm chặt tay tôi, ra sức khuyên nhủ:

"Ngoan, bình tĩnh lại nghe tôi nói. Thứ khói này là oán khí của người đã chết, không phải do người sống tạo ra."

Cái gì? Không phải do người sống tạo ra, vậy thì không phải do thầy pháp được Tiêu Thần mời về gây ra! Vậy thì là kẻ nào gây ra? Chẳng lẽ là ma quỷ?

Trong nhà họ Tiêu này còn có ma quỷ nào khác ngoài Quân Nhật sao?

"Tiểu Nguyệt, em cũng đoán ra rồi phải không? Tôi đã nghi ngờ từ rất lâu rồi, em là một người thông minh, chắc hẳn phải biết Tiêu Thần rất nguy hiểm, vậy mà em lại luôn làm những việc khiến hắn nổi điên. Em không cảm thấy có kẻ bên cạnh đang vẽ đường dẫn lối cho em tự tìm đến cái chết sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!