Buổi tiệc bắt đầu, vẫn không thấy bóng dáng Mộ Tinh đâu. Tôi bắt đầu thấy sốt ruột, thậm chí còn cảm thấy có chuyện không hay xảy ra.
"Lão gia, tiểu thư, không hay rồi! Cậu Mộ Tinh gặp tai nạn, qua đời rồi!"
Tôi giật mình suýt đánh rơi ly rượu trên tay. Sau khi bình tĩnh lại, tôi tức tốc đi đến bệnh viện.
Nhưng trước mắt tôi bây giờ chỉ còn là một thi thể lạnh toát.
Mộ Tinh máu chảy đầm đìa khuôn mặt, trong tay còn nắm chặt chiếc hộp nhỏ tinh xảo đựng nhẫn chuẩn bị cầu hôn tôi. Tôi vừa bối rối vừa đau lòng, tình yêu của Mộ Tinh, tôi không thể nhận. Nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh ấy chết thương tâm như thế này được!
Cả một ngày sau đó tôi nhốt mình trong phòng, không thiết ăn uống. Tiêu Thần đích thân mang cơm đến, ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt hài lòng đầy thỏa mãn:
"Cha đã nói rồi, con không việc gì phải dựa vào tên Mộ Tinh đó cả."
"Ông…"
Nhìn vẻ đắc ý thỏa mãn của ông ta, đầu óc tôi đã sáng tỏ mọi chuyện.
Mộ Tinh gặp tai nạn ư?
Không! Anh ấy chính là bị giết chết! Bị người cha tàn độc này của tôi giết chết!
"Con gái ngoan, mau ăn cơm đi. Đừng để mình bị đói, cha nhận con về để con giúp ích cho cha, không phải để con làm kẻ vô dụng."
Tôi cười lạnh, thì ra ông ta nhận tôi về cũng chỉ để lợi dụng tôi thôi. Mà tôi thì có giá trị lợi dụng gì đây, ngoài việc đem gả cho ai đó?
Mặc kệ gả cho ai, tôi nhất định phải trả thù. Trả thù cho người mẹ đáng thương của tôi. Còn cả Mộ Tinh nữa, anh ấy vì tôi mà phải chết oan uổng.
Sáng hôm sau.
"Tiểu Nguyệt, căn nhà này rộng lớn vậy mà con cứ ở mãi trong phòng sao được? Để cha dẫn con đi tham quan một lượt nhé."
Tiêu Thần mới sáng sớm đã gõ cửa không cho tôi ngủ, ông ta kéo tôi ra khỏi phòng bằng được, đưa tôi đi xem tất cả các phòng trong nhà. Đến mỗi phòng ông ta lại nói gì đó giới thiệu, nhưng tôi chẳng buồn nghe.
Căn phòng cuối cùng.
Phòng này thật ra ở ngay cạnh phòng tôi, nhưng Tiêu Thần lại dẫn tôi đi xem nó cuối cùng, thật kỳ lạ. Đến khi bước vào phòng rồi, một cảm giác lạnh buốt thấu tận xương tủy bao trùm lấy tôi, tưởng như đang bước vào một thế giới biệt lập với bên ngoài vậy.
"Con gái, bất ngờ chưa! Đây chính là phòng tân hôn của con đấy!"
"Cái gì?"
Tôi tròn xoe mắt nhìn căn phòng tối om om như nhà hoang. Rõ ràng là sáng sớm nhưng trong phòng chẳng có nổi một chút ánh sáng nào.
Không khí trong phòng cũng tĩnh mịch như đang bước vào một phòng thờ vậy.
Tôi đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng, lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị:
"Tối quá, chẳng nhìn thấy gì hết. Sao cha không mở cửa sổ hay bật đèn lên?"
Vừa nói tôi vừa quơ tay đến công tắc điện, bật lên. Trong phòng trống hoác chẳng có thứ đồ vật nào, chỉ trơ trọi trên tường một bức ảnh khổ lớn.
Tiêu Thần cứ hết nhìn tôi rồi lại nhìn bức ảnh, khiến tôi phải lên tiếng:
"Cha sao vậy? Mà đó là ai?"
Ông ta rốt cuộc cũng trả lời, kèm theo một nụ cười âm u:
"Đó là chồng tương lai của con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!