Cái quan trọng là tướng mạo. Đường nét khuôn mặt của tôi giống ông ta đến tám phần.
Mộ Tinh sắp xếp một cuộc hẹn với Tiêu Thần, cố ý dẫn tôi đi theo.
"Chào ngài Tiêu."
"Chào cậu Mộ, đây là…"
"Đây là Tiểu Nguyệt, bạn gái của cháu."
"À, vậy sao…"
Tiêu Thần quét ánh mắt qua tôi, khuôn mặt thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã trở về vẻ điềm nhiên như cũ. Suốt buổi hẹn Tiêu Thần chỉ nói chuyện làm ăn với Mộ Tinh, không hỏi gì đến tôi. Nhưng cái ánh mắt hoài nghi của ông ta thỉnh thoảng liếc đến tôi đã bán đứng ông ta. Ông ta quả thật đã nhận ra tôi rồi.
Đến khi ra về, trợ lý của Tiêu Thần chạy theo tôi, nói nhỏ với tôi rằng Tiêu Thần muốn hẹn riêng tôi.
"Được, nhưng tôi phải dẫn Mộ Tinh đi theo."
Người trợ lý chần chừ quay ra nhìn Tiêu Thần. Ông ta gật đầu.
[…]
Ba ngày sau.
"Tiểu Nguyệt, nếu con đã tìm đến ta, chắc hẳn con cũng đã biết gì đó rồi."
Tiêu Thần lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn tôi chẳng có vẻ gì giống với một người cha đang nhìn đứa con ruột của mình cả.
Tôi cũng không thích dài dòng, nói luôn:
"Mẹ của tôi là Lăng Tình."
"Lăng Tình?"
Tiêu Thần nghe đến cái tên này, hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh lại gật đầu:
"Thế thì con đúng là con gái ruột của ta rồi."
"Tiểu Nguyệt, con có muốn nhận tổ quy tông không?"
Tôi cứ ngỡ ông ta sẽ chối bỏ tôi, hoặc có nhận tôi thì cũng chỉ lén lút nuôi bên ngoài, không ngờ ông ta lại muốn cho tôi nhận tổ quy tông, tức là đón tôi về làm tiểu thư nhà họ Tiêu.
Bất kể ông ta có ý đồ gì, nhưng đây đúng là điều tôi mong muốn. Tôi cần phải tiếp cận ông ta gần hơn, có thế mới tìm ra cơ hội trả thù.
"Vâng, con gái chờ ngày này lâu lắm rồi."
[…]
Lúc ra về, Mộ Tinh nói với tôi:
"Em đúng là quá liều rồi. Tiêu Thần không phải là người đơn giản đâu. Ở cạnh ông ta có thể em sẽ gặp nguy hiểm đấy."
"Em biết, nhưng đây là cách tốt nhất."
Ngày hôm sau, Mộ Tinh đưa tôi đến nhà họ Tiêu. Người đứng đầu nhà họ Tiêu là Tiêu Thần, sau ông ta còn hai người em gái, cả hai đều đã đi lấy chồng. Điều khiến tôi bất ngờ là Tiêu Thần năm nay đã 48 tuổi, nhưng vẫn chưa cưới vợ, cũng chẳng có tình nhân hay con cái ở bên ngoài, trừ tôi.
Thảo nào ông ta muốn nhận tôi về, thì ra là không có con cái nối dõi.
Có một điều khiến tôi rất băn khoăn, đó là khi hai người em gái của Tiêu Thần nhìn thấy tôi lần đầu tiên, cả hai đều không hẹn mà cùng hét toáng lên sợ hãi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!