Chương 13: (Vô Đề)

Sẽ không phải hắn lại bỏ tôi đi chứ? Hoặc là hắn gặp chuyện gì bất trắc rồi? Ở cùng hắn lâu ngày, tôi nhận ra mình chỉ thật sự vui vẻ và có cảm giác an toàn khi ở cạnh hắn.

"Có phải con đang mong ngóng chồng con không? Chắc là con không biết rồi, ngày 15 tháng Bảy Âm lịch hàng năm là ngày năng lực của hắn yếu ớt nhất! Ha ha ha…"

Cánh cửa bật mở, Tiêu Thần bước vào cùng với một tràng cười điên cuồng.

Theo sau ông ta là hai người bác sĩ khi nãy và một người nữa đang ngất gục, được hai người họ dìu. Tôi tròn mắt ngạc nhiên, nhận ra người này chính là cô gái đã đi vào WC đó!

"Đưa cô ta đi chữa trị đi, ta cần ở đây tâm sự với con gái ngoan của ta!"

Tôi kích động nhìn theo, nhưng lập tức cánh cửa đã bị hai tên vệ sĩ ở ngoài đóng sầm lại.

"Con gái, hẳn là con đã biết được điều gì đó rồi. Có phải chồng con đã kể cho con nghe không?"

Trong căn phòng im ắng tĩnh mịch, giọng nói u ám của ông ta vang lên nghe mà lạnh gáy. Tưởng chừng người đang nói là một âm hồn nào đó chứ không phải con người nữa.

"Con tin hắn hay tin ta? Hắn chỉ là một hồn ma ghê tởm, lời hắn nói có gì hay mà lại khiến con u mê như vậy chứ?"

"Được rồi, đã đến nước này thì ta sẽ nói thật cho con biết. Con đàn bà kia ta đưa về nhà, chính là mẹ kế của con sau này!"

Một tia sét đánh ngang tai tôi.

"Có điều ta vẫn thắc mắc, tại sao lúc nãy con lại kích động lo cho cô ta như vậy? Con biết trước cô ta sẽ gặp chuyện gì sao?"

"Nói! Tên quỷ đó đã nói gì với con rồi?"

Tôi ái ngại nhìn ông ta đang phát điên lên, tuy trong lòng rất sợ hãi, nhưng lời dặn dò của Quân Nhật luôn in sâu trong đầu tôi, giúp tôi bình tĩnh lại: "Tiêu Thần rất sợ tôi, mỗi khi gặp nguy hiểm, em cứ lấy tôi ra làm lá chắn."

Tôi điềm nhiên đáp lại:

"Anh ấy nói với con, nếu có ai làm hại con, anh ấy sẽ nghiền nát kẻ đó."

Con ngươi Tiêu Thần toàn tơ máu, trán nổi đầy gân xanh vì tức giận:

"Được, được, giỏi lắm! Con gái giỏi lắm! Cha phải chịu thua con rồi!"

Nói rồi ông ta hằm hằm bước ra khỏi phòng.

Còn lại một mình, tôi lặng lẽ lấy ra đồ cúng đã chuẩn bị trước, bày trước lối vào mật thất. Ngày hôm nay sắp trôi qua, đến lúc này tôi mới có một chút thời gian hương khói cho người mẹ xấu số của mình. Cái bà muốn là trả thù, và có một danh phận đàng hoàng. Tôi nhất định sẽ thay bà làm được điều đó.

Chuyện cô gái kia tạm gác lại đã, tôi đang đối mặt với một nỗi lo lắng khác: Quân Nhật đi đâu rồi?

Tiêu Thần nói ngày 15 tháng Bảy Âm lịch hàng năm là ngày năng lực của hắn yếu ớt nhất, liệu hắn có gặp chuyện gì bất trắc không? Hắn đang ở đâu, có phải lại đang ở trong bức ảnh này không?

Tôi cứ ngồi ngơ ngẩn nhìn bức ảnh mãi, thiếp đi ngủ quên lúc nào không hay.

Một hơi thở quen thuộc cùng với một cái ôm ấm áp khiến tôi lơ mơ bừng tỉnh.

Trong bóng đêm tĩnh mịch, một chuỗi âm thanh từ chiếc đồng hồ treo tường vang lên khiến tôi thoáng giật mình. Lúc này là tròn 12 giờ đêm.

Một bóng đen từ từ tiến gần về phía tôi, rồi đổ rạp lên người tôi!

"Trời ơi! Quân Nhật! Là anh sao?? Anh sao vậy??"

Đáp lại sự hốt hoảng và cuống quýt của tôi là một nụ cười nhẹ tỏ ý mình không sao:

"Không có sao, cuối cùng cũng sang ngày mới rồi…"

Tôi nhìn vẻ phờ phạc của Quân Nhật, trong lòng đau xót không thôi. Xem ra Tiêu Thần không hề lừa tôi, ngày 15 tháng Bảy Âm lịch là ngày mà năng lực của Quân Nhật yếu ớt nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!