Chương 11: (Vô Đề)

"Đau như thịt nát xương tan… ha ha ha…"

Cô ta dứt lời, một làn khói trắng thoát ra khỏi miệng Tiểu Ngọc, uốn lượn trong không khí một lúc rồi tan biến.

Còn lại một mình Quân Nhật ngồi gục ở đó, tôi thấy lồng ngực mình quặn đau, bất lực gọi:

"Quân Nhật, tôi muốn ra ngoài với anh! Mau thả tôi ra, tôi muốn ở cạnh anh!"

Hắn cứ ngồi gục ở đó, mãi một lúc sau mới ngóc đầu lên, dù đang đau đến nghiến răng nhưng vẫn nói bằng giọng làm nũng:

"Tôi cho em ra, đêm nay em phải động phòng với tôi nhé! Hôm trước tôi chỉ được ôm thôi, có được làm gì nữa đâu…."

"Anh…"

Đến nước này rồi vẫn còn không biết xấu hổ nói mấy lời đó!

Quân Nhật bĩu môi, chuyển sang thách thức tôi:

"Không thì thôi vậy! Em cứ ở trong đó chết vì đói, còn tôi ở ngoài này không ai chăm sóc chết lần thứ hai vì cô đơn…"

Tên điên này!

"Được! Được được được!"

Tôi không tin hắn đau đến thế mà vẫn còn "vận động" được!

Quân Nhật hướng về phía bức ảnh, run run giơ hai tay lên. Tôi cảm thấy có một lực hút tôi ra ngoài, lao thẳng vào vòng tay của hắn.

[…]

Tiểu Ngọc từ khi thoát khỏi linh hồn kia, cứ nằm hôn mê li bì suốt. Quân Nhật nói không có gì đáng lo, chăm sóc là khoẻ lại thôi.

"Vậy còn anh thì sao?"

"Tôi sao? Cũng cần chăm sóc là khoẻ thôi! Phải chính tay em chăm sóc nhé! Nếu không phải em thì tôi không khỏi được!"

Mấy ngày liền, tôi vừa chăm sóc cho hắn vừa phải nghe mấy lời tán tỉnh vô sỉ. Tôi không cho ai vào phòng, Tiêu Thần mời thầy pháp đến cũng không làm gì được Quân Nhật, đành bỏ cuộc.

"Em hận Tiêu Thần lắm sao? Tôi có thể giết hắn ngay lập tức, giúp em trả thù!"

"Anh thôi đi, muốn giết hắn bằng cây kiếm này? Rồi sau đó chính anh cũng phải chịu đau đớn? Tôi không cho phép! Thù của tôi tôi sẽ tự trả!"

"Được được, tôi nghe em hết."

Quân Nhật gật đầu lia lịa, trông hắn hạnh phúc như đứa trẻ con được cho quà vậy. Tôi ngập ngừng hỏi:

"Anh thích tôi thật sao?"

"Tôi yêu em."

Hắn dính sát vào người tôi, trả lời nhanh gọn.

"Nếu anh đã nói yêu tôi, vậy thì tại sao lại bỏ rơi tôi ngay sau đêm tân hôn vậy?"

"Vì… tôi cần vào trong bức ảnh, để tịnh tâm nhớ lại ký ức năm xưa."

Hắn nói, năm xưa hắn chết khi đang trong tình trạng mất trí nhớ, nên không nhớ mình là ai, quen biết những ai, và tại sao lại chết. Hắn nói, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi, một mảng ký ức mơ hồ bỗng hiện lên trong đầu hắn. Đó chính là lý do hắn muốn giữ tôi bên mình.

Đêm tân hôn, tôi nằm cạnh hắn ngủ, mảng ký ức kia càng dằn vặt hắn nhiều hơn. Hắn bèn trốn trong bức ảnh mong nhớ lại chút gì đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!