Chương 10: (Vô Đề)

"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi sẽ không bỏ em đi nữa! Không bao giờ bỏ đi nữa!"

Hắn luôn miệng xin lỗi rối rít, rồi ngập ngừng hỏi:

"Tiểu Nguyệt à, có phải em chấp nhận tôi rồi? Em nói lo lắng cho tôi mà! Phải không, có phải không?"

Tôi sượng trân, mặt nóng bừng.

"Im lặng tức là đồng ý rồi! Tân nương của tôi thật đáng yêu!"

"Đã là lúc nào rồi anh còn nói linh tinh được nữa!"

Tôi ngượng đến mặt nóng bừng như cảm sốt, cũng may hắn không nói nữa.

"Em nhìn kìa!"

Một tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa từ từ mở ra. Tiếng bước chân chầm chậm vọng vào tai, một bóng người từ từ tiến vào.

Tiểu Ngọc??

Cô bé hầu gái ngày ngày thân cận với tôi, thật sự là cô ấy sao?

Tiểu Ngọc đưa mắt nhìn khắp căn phòng, với một nét mặt khiến tôi trông mà lạnh gáy.

Khuôn mặt vô hồn lạnh lẽo, ánh mắt sáng quắc như lưỡi dao. Cô ấy lùng sục khắp căn phòng, lúc đi ngang qua bức ảnh, còn dừng lại chăm chú nhìn.

"Đừng sợ, nhìn từ bên ngoài nó chỉ là một bức ảnh thôi!"

"Tôi… tôi… không thể tin được…"

Đến lúc này tôi mới nhận ra những điều bất thường của Tiểu Ngọc. Làm sao những chuyện không ai biết cô ấy lại biết, đến tôi còn không đoán ra, mà cô ấy lại gợi ý cho tôi là Quân Nhật trốn trong bức ảnh.

"Anh nói, có một linh hồn oán khí rất nặng đang nhập vào người cô ấy sao? Nhưng sao lại nhằm vào tôi? Tôi còn chưa đầy hai mươi tuổi, không thể gây thù chuốc oán với một người đã chết từ mấy chục hay mấy trăm năm trước được!"

"Chuyện này chúng ta cần điều tra. Khả năng lớn kẻ này có liên quan đến tôi nên mới gây chuyện với em."

Cửa đóng lại, Tiểu Ngọc ra khỏi phòng. Tôi nghe thấy cô ấy nói với người bên ngoài:

"Cô chủ không khoẻ, đang nghỉ ngơi, đừng làm phiền cô ấy."

Tôi quay sang hỏi Quân Nhật:

"Cô ấy đi đâu vậy?"

"Đương nhiên là đi tìm em rồi."

Nửa đêm.

"Chúng ta còn phải ở đây đến bao giờ nữa?"

Tôi sốt ruột hỏi hắn, hai chúng tôi đã ở trong này đến nửa đêm rồi, Tiểu Ngọc lùng sục tìm khắp căn nhà không thấy tôi, chắc chắn đã nghi ngờ tôi được Quân Nhật đưa vào bức ảnh trốn rồi.

Căn phòng chìm trong bóng tối im lìm, không có một động tĩnh nào ngoại trừ tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc tích tắc. Giữa không gian im ắng lạnh lẽo đó, một tiếng "cạch" vang lên, cửa phòng bật mở.

Có người đi vào, bước đi nhẹ lướt như bóng ma.

Tiểu Ngọc đứng ngay trước bức ảnh, khuôn mặt hung ác đến lạnh gáy:

"Ta biết các người ở trong này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!