Chương 6: (Vô Đề)

Tôi đứng ở cửa sổ sát đất trước ban công, mắt nhìn về phía màn đêm đen kịt, khóe môi chậm rãi hiện ra một nụ cười: "Không biết bây giờ anh có thể đến nhà tôi một chuyến không, tôi sẽ kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe."

Ước chừng một tiếng sau, giữa đêm khuya tĩnh lặng Diệp Thành theo lời mời mà tới.

Lúc mở cửa anh nhìn thấy tôi mặc một chiếc váy ren hai dây, tay cầm bình rượu đỏ hệt như trong dự đoán của mình thì lập tức liền nhướng mày cười rộ lên.

Tôi cũng cười, vén mái tóc dài vẫn còn chưa khô ra sau tai một cách qua loa, sau đó giơ bình rượu lên:

"Muốn uống một chút không?"

"Tôi không biết uống rượu."

"Ồ, uống vào thì sao?"

Ánh mắt của anh ta đặt trên người tôi nóng bỏng cực độ, nó sâu hun hút như biển rộng mênh mang. Anh tiến lên ôm lấy eo tôi, cúi đầu ghé vào tai tôi cười một tiếng: "Sẽ nổi điên."

Đây là lần thứ hai Diệp Thành tới nhà tôi.

Ngoài dự đoán của tôi là, ngày hôm sau lúc tôi tỉnh lại anh ta vẫn chưa đi.

Lúc tôi xuống giường anh vẫn còn đang nằm trong chăn, hơi thở nhẹ nhàng, đầu tóc rối bời, lông mi yên tĩnh rũ xuống tạo thành một cái bóng nơi mí mắt.

Anh rất mệt, mãi tới lúc trời gần sáng mới được ngủ.

Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ, đã mười một giờ rồi, đúng y đồng hồ sinh học của tôi.

Vẫn như thói quen hằng ngày, tôi nằm trên ghế mây ở ban công rồi châm một điếu thuốc, nhắm mắt tắm nắng.

Điếu thuốc vừa cháy một nửa thì Diệp Thành tỉnh dậy.

Mới tỉnh ngủ nên mặt anh còn hơi mờ mịt, vò đi vò lại mái tóc đã rối bời theo bản năng, rõ ràng vẫn còn ngái ngủ.

Giống hệt một cậu trai ngây thơ mới lớn.

Tôi nhẹ nhàng cười nói: "Anh tỉnh rồi à, có muốn ngủ thêm chút không?"

Dường như lúc này anh ta mới tỉnh táo, cầm điện thoại ở đầu giường nhìn một chút, trên mặt đã không còn thấy vẻ mờ mịt nào như khi nãy, đôi mắt cũng khôi phục vẻ minh mẫn bình tĩnh như xưa.

"Văn phòng vẫn còn nhiều việc, chiều nay anh sẽ khá bận nên giờ phải đi rồi."

"Ừ, anh đi đi."

Tôi quay đầu đi, nhìn ánh dương chói lóa chiếu vào cửa sổ rồi lại nhìn điếu thuốc đã hóa tàn tro trong tay.

Diệp Thành lục tục mặc quần áo, đeo chiếc đồng hồ đắt tiền và cặp mắt kính gọng vàng kia lên. Lúc sau khi đứng cạnh tôi thì người đã mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng người cao lớn mạnh mẽ, vẫn là dáng dấp cao quý kiêu ngạo ấy.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt có chút ý cười nhạt nhẽo: "Không phải còn nhiều việc sao? Sao trông anh ngẩn ngơ thế?"

Anh ta chần chờ một chút: "Cũng trưa rồi, mình cùng đi ăn đi."

"Không cần đâu, em có hẹn rồi."

"Vậy lần sau?"

"Ừ."

"Add wechat với anh."

Diệp Thành cầm điện thoại lên, tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, lướt vài cái trên màn hình rồi đưa mã QR ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!