Chương 10: (Vô Đề)

Tâm trạng của tôi hơi phức tạp, cuối cùng vẫn đi qua rồi lên xe.

Vừa ngồi vào ghế Diệp Thành đã đưa một chai nước hoa và túi xách của Bvlgan qua cho tôi, cười nói: "Quà của em."

Nếu anh ta khăng khăng muốn tặng thì tôi cùng chỉ đành thuận tay cầm lấy, lễ phép cười: "Cảm ơn."

"Anh đưa em về nhà."

"Ừ."

Diệp Thành lái xe đưa tôi về nhà.

Suốt một đường không ai nói gì.

Tới dưới cổng chung cư tôi không xuống xe ngay, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta:

"Luật sư Diệp muốn nói gì với em?"

"Em không cần xa lạ với anh vậy, dù sao nếu nói rõ thì anh cũng nên gọi em là đàn chị mới đúng."

Luật sư Diệp vẫn luôn có đầu óc tỉnh táo, mồm miệng kín kẽ này lại phảng phất đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, đến cuối cùng mới khó khăn lên tiếng:

"Đại Yên, sao em phải như vậy?"

"Như nào?" Tôi không hiểu lắm: "Lên giường với anh?"

Diệp Thành sửng sốt, dường như không nghĩ tới tôi sẽ thẳng thắn trực tiếp như vậy. Anh ta nhấp môi, dưới ánh đèn trong xe có thể thấy rõ vẻ mặt ngượng ngập ấy.

Tôi buồn cười nói với anh: "Thấy anh khá tốt, mắt vừa nhìn đã thấy ưng với lại đến tuổi này của em có nhu cầu không phải rất bình thường sao?"

Môi Diệp Thành mím càng chặt hơn.

"Nam chưa cưới nữ chưa gả, đều trưởng thành hết rồi. Anh cũng rất hưởng thụ, đúng chứ?"

Tôi trêu ghẹo anh ta một câu rồi móc hộp t.h.u.ố. c lá trong túi ra: "Để ý em hút thuốc không?"

Diệp Thành hít một hơi thật sâu: "Để ý."

"Ồ, vậy thì thôi."

Tôi tiếc nuối bỏ hộp thuốc vào túi, sau đó ghé mắt nhìn anh ta, cười nhạt hỏi: "Anh còn gì muốn hỏi sao? Em phải về rồi, em cũng mong sau này mình không cần gặp nhau nữa."

"Cho nên rốt cuộc em có ý gì?"

Tựa như đã hạ quyết tâm, Diệp Thành nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề: "Em coi anh là cái gì?"

"One night."

Tôi nghiêm túc nhìn anh ta: "Không phải anh cho em tiền rồi sao, một lần giao dịch mà thôi luật sư Diệp, anh chất vấn em như thế sẽ khiến em nghĩ là anh nghiêm túc đấy."

"Xin lỗi em, lúc đầu anh nghĩ rằng em giống với mấy người phụ nữ ở vũ trường…"

"Anh không hiểu lầm, em chính là loại phụ nữ đó."

Tôi nhìn anh ta rồi đột nhiên bật cười: "Anh từng nghe rồi đúng không? Năm đó em rất nối tiếng ở trường mà."

Nổi tiếng thối nát, nổi tiếng ghê tởm, lúc làm thêm ở KTV và vũ trường bị người ta điên cuồng đồn đãi là vào đó bán mình, còn suýt chút nữa bị cưỡng chế đuổi học.

Đời người vô thường, quanh đi quẩn lại tốt nghiệp xong tôi vẫn tới làm việc ở hộp đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!