Một tối không trăng, không sao mà mây thì cuộn lại thành cụm, lâu lâu ở giữa khoảng trời kia loé lên một tia sáng cùng tiếng gầm gừ rền vang khắp cả thành phố.
Đêm đó trên đài truyền hình Vĩnh Long chiếu một bộ phim dài tập mà ngoại Hoa đã bắt đầu coi kể từ khi chuyển về nhà mới, kể về những người trong một gia đình thời Pháp thuộc, mà trong đó, có những diễn viên ngoại rất thích.
Mẫn ngồi gần bên, xoa bóp bắp chân cho ngoại bằng dầu nóng như mọi lần.
Giờ con nhỏ đã đến gần những ngày tháng cuối cùng của cái thanh xuân học đường mọi người hay nói, có lẽ đã cao lên ít nhiều nên quần áo bắt đầu cộc lốc, suy nghĩ đã dần chín chắn hơn.
Hai ngọn măng và tre ngồi kế nhau trong đêm khuya mưa lạnh ngắt, đôi khi Mẫn đưa mắt nhìn tình tiết trên tivi rồi lại quay xuống bóp chân cho ngoại.
Đêm hôm qua đã là một đêm quá dài khi đầu óc của người bà bỗng chốc trở lại thành đứa bé năm nào rồi bắt đầu đi tìm mẹ. Mái đầu bạc phơ đi quanh nhà, gọi tên mẹ mình cho đến khi bắt gặp con Mẫn, đôi mắt đục ngầu mới trở lại bình thường.
"Ngoại đau chân quá..." Đứa bé trong ngoại biến mất khi được con nhỏ dìu tay. Còn Mẫn, đứa bé tròn nhỏ vẫn ở đó, nhắm tịt mắt lại, cố không để nước mắt rơi khi nhìn thấy người bà đãng trí.
Hồi bé nhỏ còn ngồi quanh quẩn bên ngoại, tìm từng cọng tóc xoăn làm ngứa hay những cọng tóc bạc ẩn mình trong đám tóc đen rồi dùng nhíp nhổ. Vậy mà giờ đây tìm mãi cũng chẳng có cọng đen láy nào, chỉ còn một mái đầu phất phơ, xơ xác trước cái bào mòn của thời gian.
"Mẫn ơi," Ngoại gọi nhỏ ngay cảnh diễn viễn yêu thích của mình xuất hiện, đây là khi ngoại đã tỉnh táo.
"Tự nhiên hôm qua tao mơ thấy má mày đứng cười với tao. Tao cứ bảo sao không về thăm ba bà cháu thì má vẫn cười, mày thấy má mày dở hơi không?"
"Kì quá ha ngoại..." Nhỏ gượng cười, bàn tay vẫn đang cố gắng ghi nhớ làn da nhăn nheo, vì con nhỏ có một linh cảm...
"Má mày bảo không phải về thăm mà là tới đón."
"... Má bảo ngoại vậy hả?" Mẫn dừng tay.
"Ừ, má mày khùng quá. Chưa già bằng tao mà đã lẫn rồi." Nói xong, ngoại nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng vàng khè, thưa thớt.
Tự dưng con nhỏ thấy phải ôm ngoại vào lòng, nhỏ nắm lấy chiếc áo vải đã sờn, hít lấy mùi hương nền nã của người bà. Có lẽ cả hai giữ yên như thế cả hơn một tiếng vì Mẫn chẳng thấy mình ôm ngoại đủ lâu để ghi nhớ lại từng cảm giác, từng câu nói của ngoại chỉ trong một cái ôm.
Và nhỏ vẫn muốn nắm chặt mấy áo bà tiếp dù mình đã lớn nhổng ra. Nhưng ngoại bảo mình đau đầu quá, muốn đi ngủ. Thế là hai bà cháu dìu nhau lên giường.
Tối đó, có lẽ ngoại ngủ mớ, ngồi dậy rồi hát ru đứa cháu cao hơn mình cả cái đầu những lời ví dầu từ thuở xa xưa, truyền lại những câu hát chính mẹ bà đã hát cho bà.
Sàn hôm sau, ngoại Hoa đã trở về với vòng tay củ mẹ và con gái bà, trong khi tay vẫn còn ôm chặt lấy đứa cháu gái trong lòng.
Nước mắt của Mẫn không chảy khi phát hiện hơi thở đã rời khỏi ngoại, nhỏ vội vàng đi báo với ba và Minh, nhanh chóng gọi cấp cứu. Khi ba đang hồi sức tim phổi, hai chị em đứng nép trong góc phòng, chờ điều kì diệu xảy ra.
Y tá tới cùng chiếc máy thở, yêu cầu ba nó phải bóp thật mạnh. Ngực ngoại phập phồng, bác sĩ liên tục rọi đèn soi phản xạ mắt, tay ngoại vẫn còn nắm chặt khi Mẫn rờ tới. Rồi trong tích tắc, hai y tá, bác sĩ lắc đầu: "Bà đi rồi gia đình ạ."
Không ai biết trước được "cuối cùng" là khi nào. Điều đó làm cho những lời vĩnh biệt càng thêm đau thắt cõi lòng hơn.
Mẫn không nhớ mình đã đứng vững thế nào trong lễ hạ huyệt của ngoại, cũng không nhớ cách mình đưa được muỗng cơm vào miệng ăn.
Nhỏ gọi cho Linh và Dương, tụi nó kéo đến cùng nhiều người khác, trong đó có cả Ngọc. Cả đám quây lại một bàn rồi ép Mẫn ăn hết một chén cơm trong khi cổ họng nhỏ nghẹn ứ từng cơn.
Nhỏ kể hết về buổi sáng sớm hôm đó cho từng người, nước mắt thì không bao giờ là ngừng lăn trên má.
Có những cô bác ruột thịt của ngoại cũng đến viếng thăm. Một đám tang nhỏ, ấm cúng, đầy ắp lời động viên tới hai đứa cháu.
Tối lại đến, Mẫn sợ thằng Minh lại ho vì mùi nhang nồng nên đẩy nó vào trong còn bản thân thì trải chiếu nằm kế bên cũi quan tài. Chỉ còn hai bà cháu. Một người ở đó, người còn lại ở đâu?
Nhỏ chỉ nghĩ ngoại đang ngủ say, nghĩ rằng nếu mình nhắm mắt và ngủ lần nữa thì tất cả chỉ là một giấc mơ, sẽ thấy được ngoại Hoa đang ngồi coi phim cùng nhớ như đêm hôm trước.
Giờ nhỏ chẳng còn sức lực làm gì, những dự định như đưa ngoại đi du lịch khắp Việt Nam biến mất cũng làm cho mọi động lực của nhỏ tan thành mây khói.
Mẫn nấu một gói mì.
Rồi nhỏ nghĩ đến người đó, cảm giác cô đơn khi đêm về và những nỗi buồn, mong muốn được an ủi làm nhỏ bấm lấy số điện thoại của người ta ngay trong đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!