Mùa xuân không để lại gì cả. Nhành hoa mai, hoa đào rồi cũng sẽ rụng rơi và có lẽ sẽ chẳng thể trụ được đến một năm sau để lại lần nữa khoe sắc.
Tháng hai đáng lẽ phải luôn ngập tràn trong không khí tết đong đầy giờ đây lại trùng hẳn xuống như trở về những ngày mùa mưa buồn bã.
Mẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của nó vào ngày hôm đó. Nhưng con nhỏ biết rõ từng lời nói mình thốt ra từ miệng như đang rút trong tim Điền ra những lưỡi dao sắc nhọn.
Con nhỏ cũng đã khóc nghẹn vào buổi sáng sớm đó, đến nỗi khàn cả họng và mắt mũi đều sưng húp, đỏ ửng lên. Nhỏ cảm thấy mình mất dần sức lực, cảm thấy rằng bản thân không còn có thể làm gì.
Có lẽ những lần dụi mắt hôm đó và câu "làm ơn đi mà" của Điền đã nói hết những gì còn lại trong nó. Vậy nên, hôm nay, một ngày thứ hai đầu tuần chỉ có mỗi nắng và không bóng râm, khi đến lớp, Hoàng Thi Mẫn đã bị choáng ngợp bởi sự thản nhiên trong cách hành xử của Điền.
Nó vẫn cười nói với mọi người, nếu có ai hỏi, nó sẽ khằn định luôn bản thân nghỉ học ngay sau Tết để chuẩn bị kĩ càng cho chuyến du học không biết ngày về.
"Vậy là coi như đi luôn. Không gặp nữa!" Đức Duy thốt lên một sự thật ai cũng ngầm nhận ra nhưng không dám nghĩ đến.
Tạm biệt một người tuyệt vời như Minh Điền có lẽ là một sự tổn thất vô cùng lớn đến cả tập thể 11A1, những câu lạc bộ nó từng tham gia, những nhóm bạn nó đã đi chơi không dưới một lần và những thầy cô quý mến nó.
"Vậy là bỏ luôn ôn thi hả em..." Thầy tiếng Anh nói nhỏ. "Qua bên đó lại tốt. Ráng học hành đàng hoàng."
Thầy còn vỗ vai nó. Trong những tháng đầu tiên khi nghe nói về tiếng tăm của thằng nhóc quậy phá, thầy đã không ngừng có những cái nhìn không tốt đến nó. Nhưng dần dà, sau những buổi học hăng hái phát biểu và thêm cả những lớp dạy dự tuyển, nó đã thay đổi định nghĩa về bản thân trong thầy.
Mẫn vẫn luôn thấy Minh Điền là thế, toả sáng như ánh mặt trời.
Khi hai đứa chưa quen biết nhau, mặt trời đó đã luôn toả sáng ở một khoảng cách xa xôi. Và khi được chính ánh sáng đó chiếu rọi cuộc đời mình. Mẫn đã chẳng nghĩ rằng một đứa luôn nấp trong những tán lá như mình có thể cảm thấy ấm áp đến vậy.
Nhưng khi tàn lá đã dần lớn lên cũng là lúc chấp nhận để mặt trời lại hoà vào sự biến thiên của thời gian mà trôi đi, tiếp tục mang ánh nắng ấy đi nơi khác.
Sẽ không có điều gì đứng yên mãi ở một chỗ mà có thể phát triển. Hoàng Thi Mẫn, hơn ai hết, hiểu điều đó và chấp nhận sự thật trên.
Sau khi xúm tụm lại trong đám đông, Linh và Dương quyết định tách ra để trở lại la cà cùng Mẫn ở bàn của nhỏ. Mà hôm nay tụi nó không thích tám chuyện phiếm ngoài kia, tụi nó muốn hỏi nhỏ nhiều thứ lắm.
"Tụi mày có nói chuyện với nhau rõ ràng chưa?" Thuỳ Linh ngồi ép Mẫn vào bên trong còn thằng Dương thì ngồi đối diện.
Con nhỏ hơi cúi xuống, gật đầu một cái.
"Vậy rồi sao?" Cô nàng hỏi tiếp.
"Sao gì?" Nhỏ nhíu mày khó hiểu.
"Tụi mày định yêu nhau như nào? Tao nghe bảo yêu xa khó lắm." Dương tiếp lời.
Sự xuất hiện của hai đứa trời đánh không thể nào thích hợp hơn. Câu hỏi tụi nó hỏi làm cảm giác buồn thảm, tiếc nuối, tội lỗi con nhỏ mới cố gắng quên hôm trước lại lần nữa trào dâng trở lại.
Nhỏ lục lọi trong đầu, tìm những từ ngữ nhẹ nhàng nhất để miêu tả tình hình hiện tại của mình và Điền. Nhưng trong đầu nhỏ chỉ cố mỗi tội lỗi, tội lỗi và tội lỗi.
Đầu nhỏ dần cúi xuống hơn nữa, đến nỗi trán muốn chạm vào cạnh bàn. Rồi nhỏ lắc đầu qua lại, mạnh đến muốn cổ đầu ra khỏi cổ.
"Không còn nữa."
"Cái gì?" Linh cố gắng bắt biểu cảm khuôn mặt con nhỏ bây giờ.
"Tụi tao không còn gì nữa." Qua lớp áo khoác nhỏ đang dùng để làm cái mai rùa trốn khỏi ánh mắt láo liên của hai đứa bạn, giọng nói thì thầm đầy sầu thảm vang lên.
"Giỡn hả?" Linh hỏi với vẻ ngạc nhiên. "Có phải do thằng Dương không? Tại cái mồm nó đi trước cái đầu nên hai đứa mày mới cãi nhau phải không?"
"Không có liên quan tới nó..." nhỏ nói như sắp hết hơi.
"Thật ra... đừng hỏi nữa..." Mẫn phải lấy một tay bấu vào áo vì cảm giác nhức nhối quanh ngực đã lan rộng đến cả cơ thể. Có lẽ cảm giác đó làm nhỏ đau đến nỗi nước mắt bắt đầu dần tuôn rơi.
"Tại sao? Sao tự nhiên vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!