"Thà vụt sáng huy hoàng rồi chợt tắt còn hơn buồn le lói suốt trăm năm."
Chàng trai đêm đó mặc một chiếc áo sơ mi lịch sự nhẹ nhàng bước lên sân khấu cùng chiếc ghita nó mới lấy được sau cánh gà. Nó biết mọi người đã chờ nó rất lâu, nên nó nói câu xin lỗi đầu tiên, rầng nhà nó có chuyện và giờ mới đến chung vui được.
Màn hình led phía sau chuyển sang một khung cảnh khác cũng là lúc nó đánh lên tiếng ghita. Ánh đèn chiếu sáng bầu trời xoay vòng rồi tụ lại một điểm nơi nó đang đứng.
"Nơi nhân gian sum vầy... em có nghe thấy... tiếng réo gọi tâm hồn... ngân vang đâu đây..."
Phía sau cánh gà, Hoàng Thi Mẫn ngồi bệt xuống đất để lấy lại nhịp thở sau hơn chục phút giằng co với cả đám con trai và một thầy quản sinh. Nhỏ vuốt ve cánh tay đang đau nhói của mình, âm thầm dõi theo từng tiếng ghita vụng về trên sân khấu.
Dù không thể ngồi ở ghế khán giả đàng hoàng để chứng kiến màn biểu diễn của Điền, tiếng khán giả hò reo bên dưới làm nhịp tim nhỏ đập thình thịch khi biết người ta yêu thích nó thế nào.
Chính bản thân nó cũng đã chọn một bài nhạc không phải dùng để phô trương giọng hát hay tài năng organ nó đã khổ luyện mấy tuần qua, nó chọn bài hát này là dành riêng cho những người đã đồng hành cùng mình, cho Hoàng Thi Mẫn, đặc biệt là cho chính bản thân nó khi giờ đây nó đang sống với đam mê mà không phải vì bất cứ ai.
Kể cả khi khán giả không có ai hò reo khi nó xuất hiện, khi nó đánh sai một nốt nhạc bằng cây ghita nó chưa luyện được bao lâu, nó vẫn sẽ hát.
Mồ hôi chảy trên trán Minh Điền khi nó cố gắng bắt kịp với chính bản thân, nó cảm nhận được từng cơn hưng phấn vì adrenaline đang chạy dọc xương sống. Nước mắt Điền bỗng tuôn rơi vì cảm giác hạnh phúc trước mặt.
"Trong cơn mơ tôi thấy... nơi em đi về... trên con đường đầy hoa... dù dài lê thê..."
Ánh mắt hướng về phía đám đông của nó bỗng dừng lại trên cô gái đang ngồi thẩn thờ nghe giọng nó hát phía sau khán đài. Những câu hát nó đang ngân lên giờ đây lại đanh riêng cho nhỏ.
Những câu hát đó làm con nhỏ phải đứng dậy dù chân đàn bủn rủn vì kiệt sức. Thế rồi nhỏ cũng khóc nấc lên khi thấy cơn xúc động đang trào dâng.
Cách nó nhìn nhỏ khi sang mỗi câu hát làm nhỏ cảm thấy chính bản thân cũng đang đứng trên đó cùng Điền. Một loại cảm giác hạnh phúc vô cùng đang chiếm sóng toàn bộ cơ thể, giờ nhỏ không còn mệt nữa, chỉ thấy hào hứng khi được nhìn người ta đang sống vì đam mê.
Bên ngoài, Sang và má cuối cùng cũng đến được trường sau một hồi kẹt xe. Nhưng hai người cuối cùng đã muộn khi thấy Minh Điền đang ôm cây ghita đứng trên sân khấu, hát đến độ mặt mày lấm tấm mồ hôi.
"Thôi đi về." Má thở dài một tiếng.
"Ơ? Sao lại về?" Anh Sang lắc đầu phản đối.
"Nó hát thì cũng hát rồi. Giờ làm gì được. Thôi đi về, nãy má chạy về từ công ty nên chưa có ăn gì hết."
Anh gật đầu một cái. "Không biết nó chơi ghita từ hồi nào ha."
"Má cũng không biết nữa..." Bà An dù bảo đi ăn, vẫn quay lưng lại để nhìn thằng con đang hát trên sân khấu. Dù nói nó là con bà, hoá ra bà không biết gì về nó cả, bà còn không biết nó lén đi học ghita với dăng kí thi hát từ bao giờ.
"Con không biết chơi gì hết hả?" Bà bỗng hỏi Sang.
"Con... không. Sao con phải biết...?"
Sau hơn 3 phút đứng trên sân khấu, Điền đi vào trong khi khán giả vẫn còn hò reo "Minh Điền... Minh Điền...".
Mẫn đã đứng chờ sẵn khi nó bước xuống mấy bậc tam cấp. Thừa biết, Điền thả lỏng người ra ngay giây phút nhìn thấy bóng dáng con nhỏ.
"Làm được rồi!" Nhỏ hét lên.
"Ừ! Được rồi!" Nó ôm chặt lấy người trước mặt, thở hồng hộc sau 3 phút không có gì để mất. "Mà tao không biết nữa, ở trên đó tao toàn gào rú, đàn cũng mới chơi được một, hai lần nên đánh sai quá trời."
"Không sao! Quan trọng là làm được rồi!" Nhỏ ôm chầm lấy nó, tự hào không thôi với con người đã vượt lên chính bản thân mình.
Mặt đứa nào đứa nấy ướt đẫm mồ hôi, tụi nó nhìn mái tóc xộc xệch của nhau xong rồi phá ra cười.
"Nhìn mày như con nhím vậy!"
"Mẫn có khác gì đâu!"
"Thôi, mày kiếm cho tụi mình hai cái ghế nha. Tao phải đi kiểm tra đội múa lớp mình." Vui chưa được bao lâu, bản năng trách nhiệm của một đứa hậu cần lại trỗi dậy trong Mẫn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!