Mẫn đã có mặt tại trường lúc 4 giờ chiều, trước khi chính thức mở cổng trường để đón khán giả từ bên ngoài vào xem.
Ngôi trường hôm nay tràn ngập những dải ruy băng giăng xung quanh hành lang, áp phích về thông tin của từng buổi biểu diễn dần được đóng lên từng cây cột cùng những dàn loa và dàn ánh sáng, tất cả đều hướng về phía phần sân khấu khổng lồ với tận ba cái màn hình led to tướng vẫn còn đang tắt ngủm.
Nửa số đoàn viên được vận đông đang làm công tác điều hướng xe của các bạn hậu cần trong khi nửa còn lại xếp từng chiếc ghế nhựa đỏ tụi nó hay dùng trong tiết chào cờ ra quanh phần sân khấu, đảm bảo mọi người đủ thấy mọi góc cạnh của từng tiết mục.
Khi người ta thấy nhỏ cầm theo một chiếc giỏ đựng đầy đồ lỉnh kỉnh, những học sinh trong ban tổ chức hiểu ngay rồi chỉ đường nhỏ đến khu vực dành để chuẩn bị phía sân dưới.
Khoảng hơn 3000 ghế, Mẫn nghe phong phanh có ai đó nói, vì vừa phải đảm bảo đủ ghế cho học dinh trong trường lẫn khán giả bên ngoài.
Con nhỏ choáng ngợp trước công tác chuẩn bị đang diễn ra trước mắt, chẳng nghĩ trường mình có thể rộng và tổ chức những sự kiện hoành tráng đến thế. Nhưng nhỏ vẫn còn thấy thiếu gì đó rất quan trọng, làm cho nhỏ hụt hẫng dù mấy giây trước còn đang hào hứng.
"Mẫn kìa! Lại đây với tụi tao đi!" Cả lớp đang đứng tụ lại quạn hành lang có trống trường.
Những người trong đội múa đều đã ôm lấy trang phục của mình và làm tóc chỉnh tề từ trước.
Tụi nó chọn một lớp trong dãy làm nơi thay đồ, Mẫn chỉ cần giúp mọi người mặc lại trang phục sau đó trang điểm, đi duyệt lại tầm 2 lần là có thể lên sân khấu.
Tụi con gái chạy ngang chạy dọc tìm mĩ phẩm, bọn con trai dù không trang điểm nhưng soi gương thấy mặt đứa nào cũng đen xì nên sĩ diện xin một xíu xiu phấn đánh thử.
"Lại đây!" Lớp phó văn thể mĩ kéo lớp trưởng ngồi ngay xuống ghế, bôi một lớp kem dưỡng thật dày rồi bắt đầu trang điểm từ đầu đến cuối cho cậu, cố gắng xoá tan sự e dè của tụi con trai.
Thấy vậy, đám còn lại cũng dần ngồi xuống, không còn khè lửa mỗi khi có người dí cây cọ trang điểm lên mặt.
Mẫn không rành trang điểm lắm vì nhỏ làm nhiều nhất cũng chỉ tới được bước son môi, lại thêm cánh tay gãy. Vậy nên nhỏ phải phụ Thuỳ Linh tìm đồ trong cốp trang điểm. Hên sao những công đoạn sửa soạn cuối cùng này chẳng cần nhân lực lắm, dù sao cũng phải 2 tiếng nữa mới tới giờ diễn.
Thành viên của các nhóm múa khác cũng đã bắt đầu tràn tới, nâng không khí nhộn nhịp, hứng khởi của những nhóm còn lại lên cao, đặc biệt là nhóm của lớp A1.
"Đẹp quá! Chủ đề hay quá!" Tụi nó cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm thán phục những lớp đã mặc xong trang phục đang đi ngang qua hành lang để kiếm đất trống duyệt bài.
"Ngồi ngay lại xem! Kẻ cái mắt lệch vào mũi bây giờ!" Đứa trang điểm lại phải kéo đầu đứa lắm chuyện lại.
Mọi thứ hoà quyện với nhau, tạo ra một không khí hỗn loạn ngay trước đêm nhạc lớn.
Thế mà tụi nó vẫn thấy rất thiếu, giống như một mảnh ghép trong bộ xếp hình hay quân cờ trong bộ cờ vua. Cả lớp chưa biết gọi tên thứ đó thế nào, nhưng những câu lửng như "sao tao thấy..." hay "hình như là thiếu..." vẫn cứ liên tục tuôn ra.
Cho tới khi Đức Duy bước vào trong căn lớp đầy ắp đồ đạc lấp lánh, cậu mới vừa che mắt cho đỡ chói vừa hỏi bâng quơ: "Ê ủa, Điền đâu rồi?"
Rồi mọi người nhìn nhau ồ lên, à hoá ra vậy. A1 đang thiếu đi một trụ cột nổi bật nhất trong dàn sao nam của lớp, Trần Minh Điền, người cứu vãn danh dự cái lớp này khỏi mấy thằng ất ơ như Dương hay Duy.
Khi đã xác minh được nỗi lo lắng, cả lớp lại chuyển sang thứ khác để hỏi.
"Vậy rồi nó có tới không?" Nếu có người hỏi.
"Nó hát solo mà, đâu cần chuẩn bị kĩ như tụi mình." Sẽ có người trả lời.
"Ơ đứa vào vòng trong thi hát là nó đó hả?" Có người thắc mắc.
"Nó đó, nghe đâu đi học đàn từ nhỏ." Thì có người giải đáp.
Người hiểu tường tận nhất những chuyện râu ria của Điền lại không có phản ứng gì khi người ta nhắc tới nó. Chính bản thân nhỏ cũng đang thấy không thoải mái với sự vắng mặt của Điền.
Linh dường như thấy rõ sự bức bối đó nên hơi huých nhẹ vai Mẫn, bảo nhỏ ngồi nghỉ ngơi một lát. Thật ra, cô nàng đang kiếm cớ để nhỏ có cơ hội ra ngoài liên lạc với Điền.
Đúng như ý của Linh, khi được nghỉ ngơi, nhỏ ngay lập tức nhắn tin ngay cho Điền, hỏi rằng nó đang ở đâu, thiếu nó nên nhỏ đang thấy kì lắm, ai cũng nghĩ giống nhỏ.
[Cho dù không hát thì cũng lên góp vui với mọi người nha.]
Nhỏ nhắn như thế sau một loạt tin nhắn dài và những biểu cảm rối tung rối mù được gửi đi thật nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!