Chương 51: Lời ba dặn

"À... Còn phải quay lại tiệm in đúng không?"

"Ừm, đúng rồi."

"Vậy mày đi với nó đi. Tao về thẳng trường với thằng này."

Linh hỏi Mẫn rồi leo vội lên xe Dương, trông hai đứa tồ ấy muốn thoát khỏi cuộc trò chuyện này lắm rồi. Nhỏ cũng không muốn ai bị khó chịu, nên cũng đành leo lên xe trở về trường.

Không khí trên chiếc xe máy lúc đó thật khó thở, không như cô đặc tới nỗi có thể cầm kéo khoét được một lỗ. Vì Mẫn vẫn nắm áo Điền như mọi lần nên nó nghe rõ được tiếng nhịp tim con nhỏ đập thình thịch một cách bất an.

Con đường khi đi ngắn ngủn bỗng trở lên dài vô tận qua từng tiếng thở dài của Mẫn. Đến được tiệm in, nhỏ leo xuống xe rồi ngồi chờ nó vào lấy tài liệu trên ghế đá bên ngoài.

Trong tiệm in đầy ắp mùi giấy mực mới toanh như nhà sách. Cách chị nhân viên xếp gọn từng tệp giấy một rồi bấm ghim hay cái máy đang nhả ra từng tờ giấy một thật dễ chịu. Vậy mà Điền cứ lén ngó ra ngoài nhìn Thi Mẫn thẩn thờ ở ghế đá.

Người nhỏ cong xuống với nét mặt không thể ủ rũ hơn, người đi đường nhìn vào cứ tưởng nhỏ vừa bị điểm kém hay ai mắng nên mới buồn thườn thượt đến thế.

Khi quyết định sẽ không chơi đàn hay bóng rổ, Điền cũng chẳng nghĩ mịn sẽ buồn đến thế. Nó thấy những điều này đến rất tự nhiên và không ai ép buộc, nhưng nó vẫn muốn làm gì đó thật tốt cho Mẫn trong lúc tăm tối nhất của cả hai.

Thà rằng nhỏ nổi giận rồi đá nát chân nó như mọi lần thì nó không thấy tệ thế này.

"Nè con."

Còn đang nghĩ ngợi, bác thợ in đã dí xấp áp phích nóng hổi vào tay nó làm Điền phải lật đật lấy tiền ra trả.

Nó vội vã quay lại nơi đậu xe máy và kí gửi Mẫn. Thế nhưng chờ đợi nó lại là một đám đông bu quanh cây bàng đối diện tiệm in. Người ta bàng hoàng ngước mắt, thấy thứ gì đó khó tin lắm trên ngọn cây cao.

"Mẫn? Mẫn?" Nó nhìn quanh để tìm con nhỏ giữa đám đông, sợ người ta chèn nhỏ nghẹt thở.

Từ cách gọi hỏi hơi mất bình tĩnh, khi ngước mắt lên ngọn cây vì chút xíu tò mò như bao người, nó phải hét lên "Mẫn!" Khi nhìn thấy con nhỏ gãy tay đang ngồi vắt vẻo giữa hai nhánh cây lớn.

Nó lập tức dạt mọi người sang ngang, chạy về phía khoảng trống giữa đám đông và cây bàng già rồi la lớn gọi tên trung tâm của sự chú ý.

"Mẫn! Mày làm gì vậy! Leo xuống đi!" Điền kinh ngạc đến nỗi mắt mở thật to, mặt trắng bệch ra. Không thể tưởng tượng được cách con nhỏ leo lên ngọn cây cao với một tay và đôi chân đi dép nhựa.

Khác hẳn với sự hoảng loạn bên dưới, Hoàng Thi Mẫn trông bình thản lắm, mắt vẫn hướng về phía xa xăm chứ không nhìn cái người đang la hét bên dưới.

"Xuống đi Mẫn! Sao mày lại leo lên đó vậy!"

"Mày hứa là đi hát ở trại xuân đi rồi tao xuống!" Nhỏ nhổm người xuống nhìn nó, tim đám đông hẫng một nhịp, còn Điền là hai.

"Đi xuống! Nhanh! Xuống rồi nói sau!"

"Tại sao mày lại tự ý nói chuyện đó với mẹ mày! Tao đâu có cần mày giúp tới vậy!"

"Mẫn!"

"Tụi nó có ném đồ xuống rãnh nước, giấu lưỡi lam với rác vào hộc bàn, khoá cửa không cho tao vào nhà mày, nhốt tao vào trong kho cũng đâu có làm tao phải dừng thích mày với thương mày đâu!"

"Vậy mà tại sao tụi nó lại làm mày bỏ hát vơid bỏ chơi bóng rổ luôn vậy!"

Chắc vì đã quen với cảnh tượng thót tim bây giờ mà Điền đã bớt hoảng loạn và nhìn kĩ được biểu cảm trên khuôn mặt của nhỏ hơn.

"Tao đã bảo mày không được bỏ mà! Tao đã kêu là nếu muốn làm gì thì phải làm tới cùng mà!"

"Mấy tháng nay mình không lên phòng giáo viên, không vi phạm, chăm chỉ tập đàn là để mày vứt đi hết như vậy hả, thằng chó!"

"Sao mày lại đối xử với bản thân như vậy! Đam mê của ai cũng quan trọng mà! Đam mê của mày là quan trọng nhất đối với mày, với tao!"

"Sao lại từ bỏ ước mơ vì người khác? Tao không chịu đâu!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!