Chương 49: vì em xứng đáng

Con nhỏ sẽ nhớ đến mùa xuân ấy, con nhỏ sẽ nhớ. Vì những cảm xúc vui, buồn, tức giận, ấm ức đều cùng nhau xoay vòng cuộc sống vốn luôn trầm lặng của nhỏ.

Mẫn bước ra khỏi phòng giáo viên với khuôn mặt không cảm xúc, lúc mọi người đều dần đi khỏi, nhỏ vẫn đứng bên hành lang, chúi người nhìn xuống những hàng cỏ dại mọc bên ngoài bậc thềm.

Nhỏ không lấy làm vui sướng gì khi đám con gái đó đồng loạt cúi người xin lỗi mình và Điền. Nói con nhỏ đạo đức giả cũng được, cho dù bị đối xử tệ bạc, nhỏ cũng không muốn người khác bị hạ thấp vì mình.

Khi bước ra khỏi văn phòng, cách Ngọc nhìn Mẫn đã thay đổi rất nhiều. Từ việc lườm nguýt công khai chuyển sang những ánh nhìn kín đáo, ngại ngùng hơn. Nhưng con nhỏ vẫn thế, cả khi bị tấn công hay được xin lỗi, nhỏ vẫn nhìn đám ấy với đôi mắt bình thản, cho tụi nó thấy những thứ kinh khủng tụi nó làm chả hề hấn gì với Hoàng Thi Mẫn.

Và Minh Điền bước ra cùng phụ huynh của mình. Không chỉ là bình thản, nó dường như thờ ơ với những ánh nhìn "không thể tin được Điền lại làm thế với mình".

Mẹ nó rẽ sang một hướng trong khi thầy quản sinh và hiệu phó vẫn đi kèm bên cạnh, tiếp chuyện sôi nổi.

Còn nó.

Nó dừng lại bên cạnh Thi Mẫn khi bước chân đã định bước đi thật xa. Chắc trong lòng nó bây giờ cũng giống nàng, cũng cảm thấy kiệt sức sau những chuyện rối bời diễn ra trong suốt một tháng qua đến nỗi không thể thở phào nhẹ nhõm được.

"Xong rồi. Chắc chắn má tao sẽ làm tụi nó bị đình chỉ học." Và nó quyết định mở lời trước, giọng nói khàn đặc vì không được lên tiếng đã lâu nhưng cử chỉ bối rối đan tay vào nhau lại nói lên hết cảm giác hiện tại của nó.

Mẫn chẳng buồn trả lời. Nàng vẫn đang để cánh tay gãy nghỉ trên thành bệ hàng lang. Nhìn xa xăm về phía bên kia ngôi trường bằng một khuôn mặt Điền chưa từng thấy trước đây vì Mẫn đã luôn là một người giàu cảm xúc, thật xa lạ khi thấy nét mặt chẳng buồn, chẳng vui đó.

"Còn tao xin lỗi..." nó thủ thỉ, được nửa câu lại quay lên quan sát biểu hiện của Mẫn, "Xin lỗi vì đang không chửi tục với mày... tao không hiểu sao lúc đó tao lại nói vậy..."

"Đáng ra hôm nay mày cứ để tao tự giải quyết."

"Ơ... nhưng mà-"

"Tại tao cũng 'đéo cần' mày quan tâm." Mẫn dần quay lại với một nụ cười khẩy. Trông như kiểu khoái chí vì hù được Điền một vố.

Không cùng cười phì với Thi Mẫn như mọi hôm, nó mếu máo ôm con nhỏ lại.

"Mày mà còn giận tao chắc tao không chịu nổi quá!"

Bỗng dưng Mẫn lại thấy một Trần Minh Điền vô cùng cảm xúc. Nhỏ có thể thấy được cách đôi môi kia đang mím vào, đôi mắt nhắm tịt nhưng khuôn mặt vẫn không ngừng áp vào vai mình và bàn tay không chịu buông ra của nó.

"Tao xin lỗi mày nhiều."

"Không sao mà... sao tao lại giận mày được. Lúc đó mày bực cũng tại vì tao đúng không?"

"Ừm..."

"Mày biết tao thích xử lí một mình mà. Tao đâu có thích nhờ vả ai đâu."

"Ừm... ừm..."

"Vậy sao hôm qua mày lại giận rồi hôm nay còn gọi mẹ lên?"

"Tao không thích nhìn mày phải nhún nhường ai hết. Tao không muốn để mày thiệt thòi. Tụi nó không là cái gì để tụi mình phải khổ sở như vầy."

Đó là những gì nó biết cách nói ra. Còn trong đầu nó thì lại nghĩ rằng....... Vì anh đã thấy cuộc sống của em, khi em phải gắng sức lo cho cả bản thân và em trai, trong khi anh thì lại ích kỷ và chỉ biết vì mình. Trong em luôn có một ngọn lửa tí hon, không lớn nhưng luôn luôn âm ỉ cháy, thứ dạy cho anh cách sống vì người khác. Anh không chịu được cảm giác khi có người cố gắng dập tắt ngọn lửa bé xinh đó, khi em tới lớp với đầy vết thương và hộc bàn đầy rác, anh lại không làm được gì. Anh sẽ buồn lắm khi không được thấy nụ cười tự nhiên mỗi lần em nhìn anh.

Còn bây giờ, khi anh đã có thể tác động tới vài thứ, anh mong mình có thể tiếp thêm củi cho ngọn lửa ấy mãi rực cháy trong em. Công sức anh bỏ ra là cho em, vì em. Có ích kỉ quá không nếu anh tự ý làm vậy?

"... Ừ... Về lớp đi..." Nhỏ gật gù đầu.

Kể cả khi không nói, nhỏ thấy cách Điền nhìn mình đầy ắp những câu từ chẳng thể thốt lên bằng lời đang chuẩn bị tràn ra ngoài như ai quên khoá nước. Câu chữ đó chắc có thể viết được một bài văn dài mấy trang. Điền chỉ chưa biết cách nói ra.

"Không giận tao thật hả?"

"Mày làm như tao còn bé lắm. Giận vì ba cái đó chả đáng." Mắt nhỏ dịu lại vì trong lòng cảm thấy bình yên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!