Chương 47: không có thì giờ để buồn

Mẫn quay lưng rời đi như chấp nhận câu nói độc đoán đó.

Lí do duy nhất Điền không đuổi theo Mẫn như mọi lần là vì biết bản thân vừa thốt ra một câu nói độc đoán, lạnh giá nhất tới người nó thương. Câu nói thô kệch đã chạm đến sức chịu đựng cuối cùng của Mẫn, làm cho bao nhiêu câu yêu thương trước đó chỉ còn là những lời nói phét.

Sao nó có thể thốt ra những lời đó với người đã đến và thay đổi cả cuộc sống của nó, làm nó thấy rõ những giá trị tươi đẹp trong từng ánh bình minh và trân trọng khi hoàng hôn buông xuống, làm nó chỉnh đốn bản thân trở thành một con người thật đàng hoàng hơn. Đem đến ánh sáng chói lọi nhất, vậy mà Mẫn chỉ nhận lại được hai chữ "đéo cần" theo cái cách cục súc, cộc lốc mà không ai nên được nghe. Tưởng tượng thôi cũng thấy trái tim của Mẫn tan vỡ thế nào khi phải nghe những lời độc đoán đó.

Và khi Mẫn bước đi, kéo theo những tia nắng le lói cuối cùng trước khi bị mây đen nuốt chửng, trời ngay lập tức đổ mưa. Như chính những hạt mưa rơi xuống đất đó, những gì đã nói ra thì không bao giờ có thể rút lại.

Biết làm sao được đây, khi nói những lời đó đồng nghĩa với việc nó chấp nhận sự buồn bã trong ánh mắt Mẫn. Vậy mà dù chuẩn bị thật kĩ tâm lí, ngực nó vẫn nhói đau.

Khi cơn mưa còn chưa tan, Điền tự động chạy xuống bãi đỗ xe và lao vèo ra quán net. Đơn giản vì nó không còn nơi nào để về cũng như chỉ còn đủ tiền túi ngồi lì trong quán tối đa hai ngày liền.

Quán net ven đường, nơi đủ loại thành phần đang ngồi gõ liên tục vào bàn phím trước mặt không phải nơi Điền hay đến lúc nó cần phải suy nghĩ. Nhưng đây cũng là nơi không ai để ý sự gì ngoài màn hình máy tính, thế nên cũng được coi là nơi lí tưởng cho một đầu óc cần được nghỉ ngơi.

Ngồi trước màn hình máy tính mà nó cứ nghĩ đi nghĩ lại về lúc còn ở trường. Nếu lúc đó nó nói chuyện khác đi, nếu nó không tức giận đến vậy hay nếu lúc đó nó chịu nhún nhường một chút thì bây giờ đã không phải nghĩ nhiều như bây giờ.

Đầu óc nó mờ đi vì một mớ suy nghĩ ập đến cùng một lúc. Vừa là nghĩ cho Mẫn vừa là nghĩ về những gì thầy quản sinh bắt tụi nó phải làm, về sự bất lực của cả ba người trong bốn bức tường ngột ngạt.

Khung chat trên màn hình bắt đầu hiện ra liên tiếp những dòng tin nhắn cùng với mấy cái dấu chấm hỏi rơi xuống con nhân vật đang bất động của Điền bắt nó phải tiếp tục chơi.

Cho tới Duy đến làm giảm bầu không khí căng thẳng, Điền như bị tiếng nói trong đầu nhấn chìm.

"Mày có biết đang mưa lắm không?" Duy quăng chiếc cặp vừa đi học đè lên bàn phím, kéo ghế rồi thả cái áo khoác ướt nhẹp lên lưng ghế.

"Tao rủ thôi mà. Không tới có sao đâu." Nó thấy nhức đầu dù thằng bạn chỉ vừa nói một câu.

"Tao bảo mưa thôi chứ có nói gì đâu."

"Trời ơi ngồi xuống đi!" Điền vung chân đạp vào ghế Duy một cái.

"Nay mày ăn nhầm gì à? Sao tự nhiên lại gắt gỏng vậy?" Tuy cãi lại nhưng Duy vẫn ngồi xuống theo ý nó.

Cậu với tay bật nút nguồn dàn máy, mắt hơi tò mò liếc sang tên nghiện kế bên: "Sao mấy nay Mẫn với mày nghỉ học vậy?"

"Có công chuyện," Điền thở dài, chưa bao giờ nó ghét mấy câu hỏi tọc mạch của Duy tới vậy. Nó tăng âm lượng máy tính lên, để tiếng trò chơi át hẳn tiếng thằng bạn.

Nhưng cậu cũng không tò mò gì thêm, chỉ lẳng lặng gật đầu rồi cũng vào trò chơi.

"Vậy Mẫn đâu?" Duy bỗng hơi ngứa miệng, nghĩ rằng thêm một câu nữa chắc chưa bị đấm vào mặt nên mới hòi.

"Không biết."

"À..." Cậu gật đầu, lần này dứt khoát hơn.

"Tao có nghe nói mày với Mẫn phải lên phòng giáo viên sáng nay."

"Ừ. Sáng nay gì, giờ vẫn đang buổi sáng mà?"

"Không, tối rồi. Nhìn ra ngoài đi, tao mới đi học về nè." Duy nhướn mày nhìn nó lần nữa.

Điền đôi lúc có thể nghiện game nhưng không đến mức mất luôn khái niệm giờ giấc như bây giờ. Cái cách nó chớp mắt thâm quầng chầm chậm nói lên nhiều điều hơn thế nữa. Những chai sting đỏ đựng trong bát mì từ phía bên kia dần hiện rõ ra, cậu còn thấy áo sơ mi nửa đóng nửa không của Điền và quần tây nó xắn cao lên cộc lốc.

"Tối rồi hả?"

"Ừ... Gì thì gì, tao cứ tưởng mày với Mẫn bị đình chỉ học." Duy thở phào. "Thấy mày còn gọi tao ra đây là mừng rồi."

Game của Duy cuối cùng cũng cho cậu chơi, Điền cứ nghĩ mình được chút bình yên rồi. Nhưng không.

"Tao tự nhiên lại thấy bất an. Nhưng mà nhớ mỗi lần mày có chuyện là mẹ mày lại lên trường nên tao yên tâm hơn rồi. Lần này cũng vậy đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!