Chương 45: Mái nhà màu nắng

Ươm mầm nên những tán lá xanh là từng đợt nắng vàng bền bỉ soi chiếu đất trời từ ngày này sang tháng nọ. Dù Hoàng Thi Mẫn không phải đoá hoa dại nhưng khi được bước ra khỏi phòng bệnh ngột ngạt sau một ngày vừa buồn tủi vừa hạnh phúc, cảm giác hít thở thấy thứ không khí ấm áp bên ngoài thật khó tả.

Vào những sáng sớm, bệnh viện đã đầy ắp người qua lại từ tận khi bình minh chưa ló rạng. Đi qua sảnh chính, nhiều người ước ao nhìn theo con bé vì có cậu trai đang khệ nệ xách đồ theo sau.

Xa xa, bà ngoại đang cố hoàn thành thủ tục xuất viện. Đường đến chợ vừa hay lại hợp với đường đến bệnh viện, kí xong giấy tờ, ngoại nhờ cậu chàng bạn thân của Mẫn trở giùm đứa cháu gái về.

"Ngoại ngại lắm. Nhưng mà nó không cho ngoại mướn xe." Bà hơi cúi mặt khi nói, hai tay đan vào nhau, những vết chai sần cứng cáp lại càng thêm dày.

"Con sẽ chở Mẫn về, nếu ngoại muốn, con cũng chở ngoại ra chợ được luôn." Nó nói như thể đó là điều hiển nhiên, ánh mắt đầy chân thành làm ngoại xém nữa xiêu lòng.

"Đừng có tưởng làm vậy là được ở ké nhà người ta." Từ đằng sau, Mẫn huých vào chân nó, làm nó xém nữa quỳ gối giữa sảnh. "Đi ra lấy xe lẹ đi, xíu nữa người ta vô đông lại kẹt nữa!" Mẫn gấp gáp xua nó đi.

Đợi thằng bé đi rồi, ngoại mới tủm tỉm cười: "Nói vậy chứ tối nay kiểu gì cũng để nó ăn cơm nhà mình, đúng không?"

"Không có đâu mà..." Bị nắm trúng tim đen, nhỏ kịch liệt lắc đầu, "Muốn ăn cơm nhà mình thì con bắt nó làm hết việc nhà xong rồi chạy việc vặt nữa mới được."

"Thì cũng là cho người ta ăn rồi." Ngoại cười lớn hơn, tay khều khều eo nhỏ làm nhỏ xấu hổ.

Và rồi hai bà cháu tạm biệt nhau trước cổng bệnh viện, khi nhỏ ngồi sau xe Điền và vẫy vẫy tay với người bà đang đạp chiếc xe rau đi hướng ngược lại. Nắng chiếu làm chói loá đi biểu cảm trên khuôn mặt người bà, nhỏ chỉ thấy được mỗi cánh tay gầy đang vẫy vời rồi khuất hẳn vì chiếc xe máy dần xa.

Nhỏ biết nó đang cố tình chạy chậm để hai bà cháu có thời gian tạm biệt nhau, nhưng thà rằng Điền đi thật nhanh, không Mẫn lại thấy thương bà hơn.

"Hên quá có bảo hiểm." Con nhỏ vừa thở phào vừa dẫn Điền bước lên những bậc thang đã mòn, đi ngang qua bức tường tróc sơn, lộ rõ những viên gạch vữa bên trong.

Con đường dẫn đến căn trọ nhỏ của ba bà cháu là con đường Điền đã đi qua nhiều lẫn nhưng mỗi lần lại đem tới cho nó một cảm giác hoàn toàn khác. Mỗi lần trôi qua như thế, Điền lại thấy hạnh phúc hơn.

"Chắc tầm này thằng Minh đi học rồi." Có mỗi một tay, Mẫn vẫn thành thạo mở được khoá cửa.

Nhỏ lấy vai huých nhẹ một cái, cánh cửa mở ra, Điền không hiểu sao nó lại hào hứng. Có lẽ vì trong căn phòng ấy, nó sẽ thấy được một cuộc sống khác của Hoàng Thi Mẫn mà nó luôn mong được tìm hiểu, một Hoàng Thi Mẫn mà nó chưa thể vỗ về được.

"Nhà chật lắm, toàn đồ đạc thôi. Nhưng mà ở tầng này được cái có gió nhiều." Con nhỏ bỏ dép ở bên ngoài rồi bước vào trong, hơi lo vì sợ Điền sẽ chê cái sự bừa bộn của một căn trọ ba người.

Nhưng nó không nói gì, mắt nó tò mò đảo một vòng quanh. Từ khu gác lửng để mấy cái chiếu chưa xếp vào cho đến chỗ bếp ngay kế bên nhà vệ sinh, rồi những bộ đồng phục mới phơi chỉ vừa ráo nước đêm qua.

Nó đưa tay chạm vào chiếc đồng hồ rũ rích đã chết từ lâu trên bàn học bên cửa sổ, nơi Mẫn và Minh để sách giáo khoa chất chồng lên nhau cùng với những khung ảnh hai chị em tươi cười rạng rỡ. Tất cả của căn nhà, tất cả của Hoàng Thi Mẫn tại đây, là một bức tranh sống động về những ngày tháng thơ ấu của người mà nó thương mến.

"Dễ thương quá." Điền cuối cùng cũng biểu lộ cảm xúc khi nó tìm được một góc cột đặc biệt, nơi đánh dấu chiều cao của hai chị em. Vào 5 năm trước, Mẫn chỉ đứng tới ngang ngực Điền.

Một mái nhà nhỏ, có lẽ không có TV to như nhà nó, không có căn bếp mở thông ra phòng ăn, không có tầng lầu cao hay bóng đèn mở tự động. Vậy mà lại có cảm giác ấm cúng làm cho Điền vừa bước vào đã cảm thấy như gắn bó với nơi này từ bao giờ.

"Ngồi đây đi." Cô nàng phải đẩy gọn đồ đạc sang một bên bằng một tay để nhường cho Điền chỗ gần bên cây quạt đứng bé xíu. Bật lên, nó kêu rù rù như ông công nhân già muốn được nghỉ hưu.

"Dễ thương quá." Nó lại thốt lên, giờ Mẫn không hiểu nó đang thấy cái gì dễ thương.

Rồi nhỏ rót cho nó ít nước đựng trong cái ly nhựa in hình nhân vật hoạt hình nào đó. Nó đón lấy nước, xong lại trầm trồ: "Dễ thương quá." Làm Mẫn bắt đầu thấy mệt.

"Không biết có danh sách đậu vòng thi hát chưa chưa nhờ." Giờ nhỏ cũng đã ngồi cùng nó, còn lôi xuống thêm một tệp đề cương dày nhỏ đã giải được hơn phân nửa.

"Không biết nữa, hồi hộp quá. Hi vọng lớp mình cũng đậu múa," Điền chêm thêm.

"Mà cũng sắp thi giữa kì rồi đó. Nghe bảo ra Tết cỡ một hai tuần là thi luôn."

"Nhanh quá! Sắp hết năm 11 rồi." Nó thở dài còn hơn ông cụ non. "Tụi mình sắp lên 12 rồi, xong thi đại học, đi làm..."

"Nghĩ xa quá," nhỏ cười mỉm chi.

"À nhắc tới lớp 12. Ông anh Bằng ở trên nhà tao mấy tầng gì đó ấy."

"Ai cơ? Bằng nào?" Điền nhíu mày, ráng nhớ lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!