Chương 38: Đêm mưa bên kia thành phố

Căn phòng khách nhà nó hôm nay có dịp mở hết đèn điện, máy lạnh chỉnh xuống mức thấp nhất để chào đón tốp bạn bè từ cả trường của Điền đến chơi. Tụi nó ào vào ban chiều, nhân lúc Điền còn chưa kịp từ trường về nhà mà giăng mấy tấm băng rôn cổ vũ lên.

Mấy đứa con gái thì vào bếp sửa soạn đồ ăn, ai không biết nấu thì ở lại trang trí phòng khách. Đến kịp lúc Điền mở cứ vào nhà, tụi nó lại ào ra đón nó. Người ta chúc nó may mắn, chúc nó thành công rồi bắt đầu ăn uống thật linh đình.

Cả đám lại thấm mệt khi tối đến, giờ là lúc liên hoan văn nghệ nhẹ nhàng bằng vài liên khúc remix nhạc trẻ.

Cơn mưa tầm tã đã trở thành khoảng lặng của những tâm hồn. Cười nói cả ngày nhưng nó chỉ mong gặp mỗi một người mình bị buồn vì mình.

Gần đây Điền đã mơ rất nhiều những giấc mơ mà đến tận sáng hôm sau vẫn còn nhớ rõ. Nó thấy một thế giới chỉ có Mẫn và nó, không có sự tự ti hay mặc cảm nào ngăn cản hai đứa đường đường chính chính dắt tay nhau đi.

Kể cả khi đang ngồi trong bữa tiệc được tổ chức cho chính mình, nó cũng như đang lạc vào một giấc mơ nơi chỉ có mỗi nó.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Điền cảm thấy lạc lõng giữa bữa tiệc. Được nói chuyện, nghe nhạc thoải mái cũng không làm trán nó bớt đi những nếp nhăn ngày càng hằn sâu.

"Nếu mở bài đã sử dụng thì hiện tại thì khi sang thân bài các em nên chuyển các loại từ rồi xếp lại câu để đa dạng câu hơn."

Nó thu mình lại trong góc rồi gặm mấy bài giảng bồi dưỡng học sinh giỏi trên mạng, tách hẳn ra khỏi không khí náo nhiệt ngoài kia bằng cách đeo hai cái tai nghe to tướng.

Nó ghét phải mở miệng nói gì đó vì sợ tuôn ra toàn lời chua chát như lúc nhỏ và nó cãi nhau.

Đáng lẽ không nên làm thế. Mình chỉ biết giải quyết vấn đề của cái Mẫn mà không quan tâm Mẫn nghĩ sao. Vậy mà mình cứ nghĩ mình đang giúp Mẫn, thì ra mình mới là vấn đề làm Mẫn đau đầu. Vậy mà cứ nói thích người ta, có ghét cay ghét đắng mới làm phiền người ta thế.

Mẫn phải kiên nhẫn và bao dung đến mức nào mới giữ được bình tĩnh khi ở gần mình thế? Nếu không phải vì phải chịu đựng mình, chắc tóc Mẫn cũng không rụng nhiều vậy. Ngồi tách khỏi mình trên lớp chắc Mẫn nhẹ nhõm lắm, cứ ngồi kế một thằng nói lắm lại còn nhiều chuyện như này thì sao mà học hành.

"Nãy giờ coi gì vậy?" Thằng Duy như con bò mộng chui từ đâu ra hất vai Điền kêu một tiếng rắc.

"Không có gì."

"Thằng ngu này, người ta đang ăn mà mày lại ngồi ôn thi à?" Duy cũng nể thật, lâu rồi thằng bạn không học nên quên mất lúc học nó chăm cỡ nào. TV có bật loa lớn, đám kia hát karaoke to cỡ nào nó vẫn ngồi học được.

"Không có tao thì người ta vẫn ăn mà." Điền dửng dưng bảo.

"Nhưng mà..."

Trong không khí náo nhiệt của căn phòng khách, có ai đang đứng bên ngoài hớt hải chạy vào, vội vàng thông báo: "Điền! Hình như nhà mày có trộm kìa! Tao thấy ai đang leo rào!"

"Đâu!" Nó đứng phắt dậy, chạy đến gần cửa sổ nơi hướng ra ngoài cổng.

Trong cơn mưa nặng hạt làm cảnh vật nhoè đi trông thấy, phía bờ tường bên phải, có bóng dáng ai đang mặc một bộ đầm trắng đang rướn mình trèo qua khỏi bức tường. Dáng vẻ rũ rượi của cô nàng làm mọi người cứ tưởng mình bị lạc vào một bộ phim kinh dị và cô nàng kia là ma nữ tới tóm tụi nó.

"Trời ơi! Mình đuổi nó về rồi mà! Sao nó lì quá!" Ngọc chỉ nhìn len len ở đằng sau toán người đông nghẹt, đứng cắn móng tay đến mòn cả da, cô nàng cũng hoảng sợ như những người xung quanh, nhưng là với lí do hoàn toàn khác.

"Đuổi ai về cơ, Ngọc?" Minh Điền nghi hoặc quay sang.

"... Thì có cái bạn kia không mời mà đến... nên mình "mời" về thôi." Cô nàng nhún vai một cái, đôi mắt nhìn loạn xung quanh, không dám đối diện với Điền.

"Tao thấy cái dáng trèo tường này rồi! Mấy lúc đi học muộn nó cũng thế!" Duy chỉ tay dứt khoát.

Không cần bảo, Điền cũng dần nhận ra cô nàng khi ánh mắt phẫn nộ phóng từ bức tường về phía phòng khách.

"Sao Ngọc bảo Mẫn không đến!" Nó chất vấn. Nhưnn cũng không muốn nghe câu trả lời.

Điền vào tư thế sẵn sàng, gọi ngay cái thằng đã thông thạo đường đi nước bước trong nhà mình để tìm chú tài xế của mẹ.

"Gọi chú Cường lấy xe cho tao!"

Còn nó thì đi lấy cả tá khăn bông trong phòng tắm, cầm theo cả cây dù thật lớn.

-0-

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!