Chương 37: Chuyện con nhỏ leo bờ tường

Có truyền thuyết kể lại rằng nếu đồng hồ điểm số giờ bằng với số phút thì khi bạn ước, điều ước của bạn sẽ thành sự thật. Điền không tin lắm mấy cái chuỷen con nít đó, vậy mà dạo gần đây anh Sang hay thấy thằng em mình đang ngồi chơi tự dưng chắp tay vào, lẩm nhẩm gì đó tận 1 phút mới trở lại bình thường.

Điền cầu sao cho Mẫn chịu nói chuyện lại với mình.

Không biết ở trên có ai nghe nó nói gì không, trong một buổi sáng nọ, cách đó không lâu lắm, thầy chủ nhiệm quyết định đổi chỗ cả lớp lần nữa. Bầu không khí căng thẳng của hai đứa bị kéo giãn thành một đường thẳng, Mẫn bị chuyển qua tổ 4, cách chỗ cũ tận hai dãy bàn còn Điền lại được ngồi cùng Duy.

"Thầy thấy điểm số của hai đứa cũng đã được cải thiện rồi nên đổi lại thôi." Khi nó hỏi, thầy bảo.

Trong thời gian đó, Điền không tìm được cách bắt chuyện với Mẫn, kể cả khi nó muốn kéo nhỏ lại để xin lỗi, nhỏ cũng tìm được cách chạy vọt ra khỏi nó. Có tìm đến tận nhà, Điền cũng không bădt gặp được bóng dáng nhỏ thó ở đâu. Mẫn chưa chặn nó trên mạng, nhưng kể cả khi nhắn tin, nhỏ cũng không hồi đáp câu nào.

[Mẫn, cho tao xin lỗi chuyện bữa sáng. Tại tao không kiểm soát được cái miệng. Từ đầu tao không nên nghĩ như vậy.]

[Đừng giận nữa mà Mẫn.]

[Nãy tao có qua nhà mày, hình như mày chưa về. Thôi tao cứ ngồi đợi.]

[Mẫn đâu rồi? Trả lời tao đi]

[Mẫn!]

Ngồi trên giường, tâm trạng Điền không khỏi bức bối khi gửi đi thật nhiều tin nhắn nhưng không có lời hồi âm nào.

Không lẽ kết thúc thật rồi? Nó không dám nghĩ, vùi mặt vào tay một hồi lâu. Hên là bầu trời hôm đó còn chưa sáu rưỡi mà đã nắng chang chang, nếu hôm nay mưa, chắc Điền đã gục ngay lúc này chứ không đủ sức đến lớp.

-0-

Thứ bảy. Ngày mai là ngày tổ chức tiệc cho Điền.

Hoàng Thi Mẫn lén lút đi xuống câu lạc bộ âm nhạc như lời cả lớp nhờ vả để lấy hộ mấy cây quạt lụa múa văn nghệ. Nhỏ rón rén đi thật nhẹ đến mức như con chuột chũi đang mò đường.

"Hôm nay Mẫn cũng đi mượn quạt hả?" Ngọc xuất hiện lấp ló qua đống thùng giấy, hù cho Mẫn xém nữa té chúi người vào mớ mạng nhện trong kho.

"Ừm ừm," Nhỏ chỉ ậm ừm cho qua, nhớ ra lí do mình phải lén lút. Cái người nhỏ không muốn thấy thứ hai vậy mà tự tìm tới nhỏ.

"Dạo gần đây bạn với Điền có chuyện gì à?" Ngọc vẫn đứng đó, lấy hai tay chống cằm nhìn xuống con Mẫn.

"Đâu có." Nhỏ nói dối nhưng chuyện của hai đứa nó chẳng đến lượt Ngọc được biết.

"Thật không?" Cô nàng hỏi lại với ánh nhìn dò dẫm, "Ai mà cãi nhau hay giận nhau thì dễ thấy lắm. Chỉ có ghét nhau người ta mới giấu kĩ thôi."

"Ừm ừm, tụi mình không có gì hết." Nhỏ vẫn trả lời qua loa.

"Cứ cho là vậy đi. Nhưng mà tối nay Mẫn vẫn tới phải không? Đừng có ở nhà nha. Coi như là tới ăn tiệc với mình, kệ thằng Điền."

"Cái thằng đấy giờ học giỏi được tí thì lại bắt đầu vênh váo. Thân với nó từ hồi đầu năm lớp 10 tới nay cũng hơn 1 năm rồi mà mình vẫn chưa quen được cái thói của nó. Nó còn hay chán nữa, cứ quen được mấy em thì lại kiếm cớ đòi chia tay." Tự dưng từ đâu, Ngọc lại tuôn ra một tràng nói xấu.

"Đừng nói xấu người ta như vậy."

Ngọc có phần ngạc nhiên khi một đứa rụt rè như Mẫn lại nâng giọng lên để đốp lại mình. Có thể do cô nàng tưởng tượng, nhưng cô nàng cảm thấy đôi mắt tròn xoe hay cụp xuống đó bỗng dưng sắc lẹm khi quay lại mắng mình.

"... Mẫn lo người ta nghe thấy hả? Không sao đâu, Điền với mình thân nhau mà nên người ta hiểu thôi.... Tính của Điền, ít người chịu nổi cái thói đó lắm."

"Ngọc vẫn thân với nó thôi. Bữa trước mới để đây mà giờ lại đâu mất rồi..." Mẫn tỏ ra không quan tâm. Lạy trời mau mau tìm được cái thùng đựng quạt để còn chạy trốn khỏi cuộc trò chuyện kì lạ này.

"Mình không hiểu sao hai người ngược tính như Mẫn với Điền lại chịu nổi nhau luôn. Ngồi với nó chắc khó chịu lắm. Nếu là Mẫn thì mình đạp nó ra khỏi chỗ từ lâu rồi. Xong thầy mà nói thì mình lắc đầu, không chịu, không chịu." Ngọc vẫn tiếp tục nói, hôm nay hình như cô nàng hơi rảnh.

"Sao Ngọc hiểu Điền vậy. Cứ như từng quen nhau rồi á." Mẫn thản nhiên buông một lời bình luận vậy mà lại làm Ngọc im bặt.

Nhỏ thấy hơi sai sai, ngước mắt nhìn lên để thấy được khuôn mặt Ngọc bối rối nhường nào, ngầm khẳng định câu nói của nhỏ. Đáng lẽ nhỏ không nên hỏi câu đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!