Cho đến khi Mẫn dùng cả nắm tay gõ vào đầu nó làm nó phải thả nhỏ ra giữa chừng. Ngoài tiếng giày bata rơi xuống sàn đất và lá cây xào xạc bên ngoài khung cửa, cả lớp dường như chìm vào yên lặng.
Da con nhỏ từ từ đỏ hỏn như than cháy khi đứng trước cả dàn người nhìn chằm chằm vào mỗi mình, não bị tắt nguồn ngay sau đó khi Điền đặt nhỏ xuống.
Điền thì không nghĩ gì nhiều lúc đó, nhưng nhìn Mẫn co rúm lại hiện tại, nó biết mình phải bớt bớt lại chút.
Cả lớp nhìn nhau, ngầm hiểu ý đồ, bảo nhau hỏi nhẹ nhàng, đằm thắm thôi không chúng nó lại ngại thì từ đằng sau, Dương hùng hồn tiến lên trước, hỏi lớn bằng cái giọng tỉnh bơ:
"Mày với Điền đang quen nhau hả?"
"Thằng Dương! Sao đang sơn bìa mà chạy đi đâu vậy!" Duy ở phía sau vỗ vai Dương một cái. Cậu quay sang cả lớp, nhìn từng người: "Ủa? Sao ai cũng bảo là sợ trễ hạn tập múa văn nghệ mà không ai chịu làm hết vậy?"
"Hôm nay không có tụi lớp trưởng đi là tụi mày xao nhãng vậy hả? Làm tiếp cho tao nhanh!" Cậu cau mày, đùng đùng vác tấm bìa bị cắt ngổn ngang lên rồi tự mình cầm cọ tô tô.
"Hai cái đứa kia cũng vậy. Người ta làm việc thì tụi mày đứng đó giỡn à? Con Mẫn vào phụ làm hậu cảnh đi, thằng Điền không còn không lo tập đàn hả?"
Bị ngắt ngang giữa công chuyện, người ta cũng hết hứng hóng tiếp nên buộc phải quay lại làm việc. Mẫn cứ nghĩ bữa nay Duy thật sự muốn phụ lớp chuẩn bị văn nghệ nên mới cục súc như vậy, nhưng mới đi được mấy bước, cậu đã toe toét quay mặt lại, khoái chí gật gật đầu với thằng bạn, còn dơ ngón cái ra hiệu.
"Phù, diễn đạt quá Duy ơi," Điền thầm khen.
"Ơ?" Mẫn còn chưa an tâm hẳn. "Đừng nói là nó biết..."
"Ừ, nó biết chứ." Điền không lấy làm lạ.
"Sao mày biết?"
"Tao kể cho nó nghe mà." Nó nhoẻn miệng cười, nụ cười mà ban đầu Mẫn thấy điển trai mà càng về sau càng thấy rõ sự mưu mô bên trong.
Mẫn chỉ muốn lấy búa đóng cái miệng lia lịa kia lại thôi, nhưng thấy nó cười toe toét, nhỏ lại khẽ cười, bảo: "Lần sau nhớ giữ miệng nha!"
"Miệng tao trơn lắm, ai hỏi là tao trình bày đầy đủ ngay. Tao sẽ kể hết chuyện của hai đứa mình ra, thu âm lại rồi cho người ta nghe đi nghe lại."
"Tao không phải là người hay giữ chuyện trong lòng đâu."
Nó khoanh tay, hơi cúi nhìn Mẫn để đưa khuôn mặt cả hai đứa sát lại gần nhau. Xém xíu nữa là tụi nó chạm má, thế mà nhỏ nhanh tay đẩy được nó ra.
Điền chưa đạt được mục đích lại hơi nhăn nhó, nhưng khi thấy thấp thoáng tia ửng hồng trên gò má nhỏ, nó hài lòng đứng thẳng người lên.
"Mà không có ai hỏi tao cũng nói," nó vờ giỡn, nửa còn lại là thật.
Bị Mẫn quay sang lườm một phát vì tội đùa không vui mà còn nhây, Điền nín thinh quay trở lại tập đàn, không quên quay lại nhìn nhỏ để lấy tí năng lượng trước khi giả vờ không thân thiết nhau suốt buổi chiều hôm đó.
Mà nói đến diễn, con nhỏ nhận ra thằng Điền còn có khả năng giả vờ rất giỏi. Đối lập hửn với dáng vẻ thom thóp lo sợ bị mọi người phát hiện của nhỏ.
Có lẽ cây đần của Điền chỉ kê cách nơi Mẫn và đám bạn tác nghiệp vài mét, từ bục giảng đến giữa lớp. Thế mà mỗi lần muốn ngước lên ngắm người chơi đàn, nhỏ phải canh cả mấy phút để chắc chắn không có ai để ý mới dám quay lên nhìn.
Vậy mà Trần Minh Điền vẫn không đáp lại bằng nửa ánh nhìn, như thể Mẫn cũng chỉ là người qua đường hay khán giả nào đó.
"Thế mà bảo là giấu không nổi. Nhìn một cái còn chả thèm nhìn, diễn hay thế còn gì." Mẫn bĩu môi rồi tự bất ngờ trước phản ứng vừa nãy của mình.
Nhỏ vừa làm vừa chơi còn thiếu việc, phải ngồi đợi nhóm này nhóm kia mà Điền tập đàn đến quên cả ăn vặt cũng chưa vừa ý với bản thân.
Đôi khi nhỏ xém mất việc hai đứa đang giả vờ không thân, lại gần cây đàn, định vỗ vai nhắc Điền nghỉ ngơi nhưng tới gần mới nhớ, đành phải rụt tay lại, chỉ biết nhìn cho tới khi có người lại gọi nhỏ đi phụ.
Nhỏ chỉ thấy mình ngược đời khi phản ứng như người mất đồ. Ấy là khi bọn con gái dẫn thêm đám bạn bên ngoài vào chơi, ngoài sự rôm rả, tụi nó còn đem về Ngọc của câu lạc bộ âm nhạc với lí do giúp Điền làm quen lại với đàn thật nhanh, còn nguyên nhân sâu xa thì đến đứa khờ cũng đoán ra ngay được.
Thấy bóng dáng oan gia, cả Mẫn lẫn Điền giả vờ không để ý chứ mặt mày đều đang cứng đơ vì khó xử.
"Lấy ghế ngồi ngay đây đi Ngọc, giờ mày không cần làm gì, chỉ cần cầm tay nảy mực cho thằng này thôi." Đám con gái đẩy ghế nhựa, dọn đường cho Ngọc ngồi ngay kế cây đàn organ cùng Điền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!