Nhỏ không tin nổi nó vắt chân lên cổ chạy sau chuyện vừa rồi, để mặc nhỏ đứng ở đây, đối đầu với hàng tá cảm xúc đang đấu đá nhau trong đầu.
Hoàng Thi Mẫn ngồi xổm xuống tại chỗ, tròn xoe đôi mắt, cảm nhận được từng ngóc ngách trên cơ thể cháy bỏng. Chân mất hết sức lực, đến lên thôi cũng khó khăn.
Hàng xóm lo lắng đứa cháu gái của ngoại Hoa đi đâu mà mặt mày trông giống mới tắm nắng, đỏ tía đến tận mang tai. Thằng em gọi thì con nhỏ chỉ nghe lùng bùng, còn nghe làm sao ra được âm thanh đang rộn ràng lên trong lòng.
"Hai ơi!" Minh chạm một tay lên vai chị nó sau một hồi kêu réo không thành.
Nó không ngờ con nhỏ lại bị giật bắn mình lên, như con mèo nhảy vót lên ngọn cây cao vì bất ngờ.
"Sao vậy Hai? Cái anh kia làm gì Hai hả?"
Mồ hôi từ đâu túa ra, nhỏ sợ Minh đã bắt trọn được hết cảnh tượng khi nãy.
"Ảnh đánh Hai hả? Má Hai đỏ đỏ."
"Không có!" Mẫn gằn giọng. "Lần sau đừng có gọi Hai kiểu vậy, Hai có máu buồn, đụng tí là nhột lắm."
Con nhỏ mắng thế nhưng vẫn áp hai bàn tay lên má mình. Nhỏ không cảm nhận được chữ "đỏ đỏ" trên bên má lạnh ngắt. Nhiệt độ toả ra từ nơi khác, ở lồng ngực, nó càng ngày càng nóng lên, hơn cả mặt trời.
Loay hoay một hồi, nhỏ với chiếc xe cùng dắt nhau về phòng trọ, đi qua tiệm bún nhưng còn bán cả phở, bánh canh, sượt ngang tiệm hớt tóc ngoài trời còn lớn tuổi hơn nhỏ. Đi vài bước nữa là thấy sạp tạp hoá treo đủ đồ như sào phơi.
Ánh mắt ai cũng trông như đã bắt gặp hết toàn bộ khoảnh khắc của hai đứa nó làm nhỏ thấp thỏm.
Nhỏ thử mọi cách để đánh lạc hướng chính bản thân cũng không tài nào quên đi được lúc đôi môi của Điền áp lên má nhỏ.
Mẫn định lủi thẳng về nhà luôn, hôm nay cơ thể cứ lâng lâng, không tập trung như bị cảm. Giờ nhỏ muốn nằm ườn trên giường, cuộn mình trong chăn.
Nhưng đi đến cầu thang rồi nhưng có một bác cao tuổi vời cháu bà Hoa lại để nói chuyện.
Bác năm nay đã nghỉ hưu trên công ty nhưng không bao giờ rảnh rỗi, lúc nào cũng thấy người phụ nữ lọ mọ bên bàn bếp, không chồng con nhưng một ngày nấu cả hơn chục món. Rồi bác gói đồ lại, đem biếu cho hết người này người kia trong xóm.
Được hôm Thi Mẫn về đúng dịp bác vừa xong, bác ngoắc nhỏ lại, nhờ nhỏ đem đi tới mấy phòng trọ ở tầng trên, giữ lại một món cho ngoại Hoa.
"Nay bác lựa được miếng thịt ngon lắm, nước kho thịt cũng ngon nữa," bác bảo. "Tuần sau bác lại nấu tiếp, con có thèm món gì không?"
"Con không, nhưng mà bác nấu xong biếu nhà con là con mừng lắm rồi."
"Thế... cái thằng bé khi nãy đèo con về là ai đấy? Bạn cùng lớp hả?"
Mẫn không kịp phòng bị trước câu hỏi bất chợt. Cả cơ thể nhỏ bừng lên, quá tải nhiệt. Vậy là có người thấy thật, nghĩ tới chuyện người ta còn thấy thêm được gì nữa làm con nhỏ choáng váng.
"Dạ vâng! Bạn trên lớp con thôi. Hôm nay bạn muốn chở con về nên con mới để bạn chở."
Bác không hỏi gì thêm nhưng con nhỏ trả lời dông dài ra, sợ mình thiếu mất phần nào là người ta hiểu lầm phần đó.
"Thằng nhỏ mặt mũi xán lạn chứ bộ."
Nghe người ta nhắc về Minh Điền mà nhỏ cứ ngứa ngáy ruột gan.
"Lại còn biết quan tâm bạn bè, giờ kiếm ai được như thằng nhỏ thì hơn bị khó. Chắc trên trường nó hút gái lắm nhỉ? Đẹp trai cỡ đó mà."
Giây nào bác còn níu nhỏ lại để ra rả về việc Trần Minh Điền để lại ấn tượng cho bác ra sao, đẹp trai cỡ nào là giây đó con nhỏ còn ho khù khụ, né tránh ánh mắt của bác.
Điền cứ bước chân tới đâu là nổi bật đến đó, không cần tốn giọt công sức nào thì nó cũng là điểm nhấn của bản thân. Chắc tiếp xúc với ai cũng thế nên dần dần nó chả nhớ nổi tên người ta nữa. Chả bù cho Mẫn, chỉ là một người trong số những người mà có thể gọi là quen biết Điền.
Vậy mà con người nổi tiếng đó giờ lại đi thơm má Mẫn.
"Không sến tí nào hết, tao thích lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!