Chương 14: Rối như tơ vò

Kể từ ngày hôm đó, Trần Minh Điền biến mất khỏi tầm mắt của Mẫn, muốn gặp nó còn khó hơn qua môn thể dục.

Dáng người cao lều khều của tên hậu vệ dẫn bóng luôn nổi bần bật trong biển người, lại còn là khuôn mặt đại diện của tập thể A1, Minh Điền bỗng dưng mất hút như đoá cỏ lau trong hằng hà sa số ngọn cỏ dại ngoài kia.

Nhỏ biết thừa nó còn sống chứ. Sau cuộc cãi vã với nhỏ và lần xô xát với Thành ở dưới căn tin, chắc chắn nó vẫn sẽ sống ổn, bạn bè của nó vẫn sẽ vây quanh nó mỗi khi nó phát biểu chuyện gì.

Không nhất thiết phải có nhỏ ở đó, nhỏ chỉ là đứa phiền phức mà nó từng chơi cùng.

Thứ sáu cuối cùng cũng đến trong tâm trạng thấp thỏm của toàn thể 11A1, đây là cơ hội cuối cùng cho tụi nó gỡ lại điểm số thấp lè tè bài kiểm tra trước cũng như một cách gián tiếp để nâng cao tinh thần trước tuần thi cử khắc nghiệt, tất nhiên là chỉ khi tụi nó đạt điểm cao.

Bốn dãy giờ chia thành nhiều nhóm nhỏ, tụi nó tụm lại với nhau y chang chợ trời. Giọng đứa này chen giọng đứa kia, ồn tới nỗi thầy giám thị phải sang nhắc vì tưởng cả đám đang bắt loa làm ồn.

Nhóm của Hoàng Thi Mẫn sau cái hôm Minh Điền làm loạn xì ngầu dưới căn tin thì đã chịu ngồi lại để duyệt bài cùng nhau.

Cho dù tụi nó còn lắp bắp và nói lí nhí trong họng, Mẫn vẫn coi trọng nỗ lực muộn màng còn hơn là lên tới bục giảng rồi bốn người mới đứng chung lần đầu tiên.

Có lẽ lần quậy đục nước đó của Minh Điền đã dạy tụi nó có trách nhiệm hơn. Nói vậy không có nghĩa Mẫn đã hết cáu.

"Người ta cho tao tận bốn đôi đũa!" Thành reo lên.

"Tập trung vào! Giờ ráng học thuộc mấy câu hỏi giữa bài đi, đừng cầm giấy đọc thì thầy mới du di cho điểm cao cao tí."

Nhỏ quan sát ba người còn lại trong nhóm tập nói. Những lúc ngập ngập là tụi nó lại ú ớ, phải lấy tờ giấy tập xé nhỏ ra để chép lại nội dung.

"Ơ nhưng mà tụi mình có cần ghi câu hỏi vào tờ A4 đưa cho thầy không nhỉ?" Quỳnh lớ ngớ hỏi.

"Cứ ghi hết vào đi. Nhưng sao bây giờ mày mới hỏi? Thế mày đã đi in nội dung tao đưa chưa? Còn in màu slide cho bài thuyết trình để nộp thầy thì sao? '' Mẫn tròn xoe mắt hướng thẳng về Quỳnh đang quay sang một bên.

"Tao... tao quên," cô nàng đỏng đảnh bỗng hạ giọng.

Vậy là người cầm file nội dung duy nhất là Mẫn phải tự mình gửi nội dung cho nhà in gần trường. Nhỏ dặn ba đứa cứ tập nói tiếp còn mình sẽ đi xuống lấy.

Hoàng Thi Mẫn vừa bước chân ra khỏi lớp thì từ nhóm 9 tít tận dãy bàn đằng sau, Trần Minh Điền đã đứng phắt lên, đòi xuống căn tin mua đồ trong khi bản thân vừa ăn một ly mì và trộm của Duy hai bịch bánh tráng.

"Mày đừng có xạo, mày định đi tìm Mẫn đúng không?"

"Mày bị ngu à, tao bảo xuống căn tin là xuống căn tin thật."

Mẫn rảo bước trên hành lang, nhỏ không vội mà chỉ bước từng nhịp chậm rãi vì bận thưởng thức khung cảnh nắng ôm tán cây còn bầu trời ôm mây bên ngoài.

Việc đi lấy tài liệu chỉ là cái cớ để nhỏ tản bộ, thư giãn đầu óc, dù gì nhỏ cũng đã học thuộc phần thuyết trình của mình.

Người ta thì lướt đi, không quay đầu như thể những miếng gạch dưới chân đang đổ sầm xuống, còn Mẫn thì cố để mũi giày mình nằm gọn trên những ron gạch đầy đất và bụi.

Con nhỏ tưởng tượng mình đang cheo leo trên sợi chỉ mỏng dính còn xung quanh là biển cả, cố để bản thân không đi lệch ra khỏi đó.

Bàn tay nhợt nhạt bất giác đưa ra ngoài lan can và chạm vào nhành cây bàng rũ xuống gần đó, điều mà Mẫn chưa bao giờ làm trước đây. Tất cả những hành động trên đều được thu vào trong ánh mắt Điền.

Đang đi thì nhỏ nghe thấy tiếng mấy thanh sắt đạo cụ của câu lạc bộ kịch rơi leng keng xuống đất ngay sau lưng mình. Trong tiếng kim loại va vào nhau đến đanh người, giọng của Trần Minh Điền sửng sốt vang lên làm Mẫn quay ngoắt.

"Ối! Mình xin lỗi!"

Nó lật đật khuỵu xuống lụm nhặt từng thanh sắt lên cho cậu học sinh xấu số. Nhưng ngay khi bắt gặp Mẫn đang nhìn về hướng này, nó bước dài chân, núp gọn vào trong cột trụ lực ngay ngoài lan can để trốn, còn lấy tay che mặt. Chắc Điền nghĩ Điền bé tí xíu.

"Thằng điên này!" Nhỏ có hơi tức giận bật ra mấy tiếng chửi rủa. Hình như cãi nhau chưa đủ nên Điền lại định kiếm chuyện.

Nhưng thay vì quay lại và nắm đầu Minh Điền, bảo nó về lớp thì con nhỏ quyết định đi tiếp để xem nó còn trò nào, bởi Mẫn cũng đâu thiếu gì trò để trêu lại nó.

Trên hành lang khối 11, tự dưng có hai đứa dở người cứ bám theo nhau đi làm người ta nhìn riết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!