Người được gọi là Tam Thẩm gật gù, phụ họa:
"Ây da, Thím Tứ, cái này... giữa ban ngày ban mặt mà lại làm cái tư thế đó... Ai mà nhìn cho được chứ..."
Một thím khác đứng bên cạnh khoanh tay, cau mày nói chen vào:
"Các ngươi rảnh rỗi quá đấy à? Đứng đây soi mói chuyện nhà người ta. Các ngươi quên chúng ta tới đây là vì chuyện gì rồi sao?"
Tam Thẩm hơi ngượng mà cười trừ:
"Ây, sao mà quên được a, Thím Tường. Chẳng phải vì tin lời tiểu tử Đản Tử sao? Hắn nói cái gì mà Vân Dao Dao là thần y a?"
Nghe nhắc tới tên mình, Đản Tử từ sau chen lên, phồng ngực ra vẻ quan trọng:
"Không tin sao còn đến đây? Chính mắt ta với A Cẩu lúc lên huyện nghe người ta bàn tán rần rần đó. Nói Vân Dao Dao, cháu gái của Vân gia – cái nhà giàu nhất cả huyện ấy, mấy hôm trước mới cứu được người từ quỷ môn quan trở về đó!"
A Cẩu đứng cạnh cũng hăng hái phụ họa:
"Đúng đó, lúc bọn ta đi giao rau trên huyện đều nghe người trong chợ đồn ầm lên. Nói còn nhớ không? Vân Dao Dao ấy, người từng bị đồn có gian tình với Trình tiểu tử, sau đó bị ép gả. Mà nàng ta, nàng ta ấy, vừa mới cứu được người bệnh sắp chết sống dậy đó!"
Thím Tứ nghe vậy thì nhíu mày:
"Chà, có khi chỉ là lời đồn nhảm thôi thì sao?"
A Cẩu nghe vậy thì giẫm chân, trợn mắt cãi lại:
"Cái gì mà đồn nhảm! Ngày hôm đó Chu chưởng y của Y quán Nhất Phương đã lắc đầu bó tay rồi, vậy mà Vân Dao Dao bước ra, châm một cái kim thôi là người kia mở mắt luôn a!"
Đản Tử bên cạnh gãi đầu, lẩm bẩm:
"Này... ta nhớ là hai kim mà?"
A Cẩu gắt gỏng đáp:
"Mặc kệ là một kim hay hai kim, nói chung người tỉnh lại rồi thì đúng là thần y chứ còn gì nữa!"
Lúc này, một nữ nhân tên Ngô Thị cũng chen vào, giọng đầy tin tưởng:
"Có khi tin đồn là thật đó! Hôm qua có người còn hỏi ta đường đến nhà của gì mà Vân thần y. Trong thôn họ Vân chỉ có mỗi Vân Dao Dao thôi chứ ai. Với lại, mấy hôm trước nàng còn cứu mạng mẫu thân của Quý Thương nữa mà."
Một người khác tên Phúc Tử, cũng nhập hội:
"Phải cái nhà ba người mà người cha bị liệt chân không đi lại được không?"
Ngô Thị mắt sáng lên: "Đúng đúng! Ngươi cũng thấy bọn hắn à?"
Phúc Tử gật đầu cái rụp: "Hôm đó ta đang làm đồng thì thấy họ đi ngang. Mà lúc quay về... cái người đó lại đột nhiên có thể đi đứng bình thường lại a!"
Tam Thẩm và Thím Tứ mắt tròn mắt dẹt, đồng thanh:
"Thần kỳ vậy sao?!"
A Cẩu được thể, hất cằm tự đắc:
"Thấy chưa! Nói rồi mà không tin. Giờ tin chưa hả?"
Lúc thôn dân đang nhao nhao bàn tán ngoài cổng, bên trong sân, Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch cũng đã chú ý. Hai người đưa mắt nhìn nhau, gật đầu ngầm hiểu, rồi cùng bước ra ngoài.
Trình Vãn Tịch là người mở lời trước, giọng lễ phép:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!