"Các ngươi im lặng chút đi." Chu chưởng y gõ nhẹ mặt bàn, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua đám đông.
"Vị tiểu cô nương này, ngươi nói thật sao? Ngươi thật sự có cách cứu người này?"
Lão ngừng lại một chút rồi chậm rãi nói tiếp,
"Không giấu gì ngươi, trong mấy chục năm hành y của ta, chỉ từng thấy căn bệnh này đúng một lần. Mà người ấy... rốt cuộc cũng không qua khỏi. Loại bệnh này xưa nay chưa từng có ai thoát khỏi cửa tử."
Vân Dao Dao còn chưa kịp mở miệng, thì chợt cảm thấy vạt áo bị níu lại. Nàng cúi đầu nhìn thì thấy một nữ hài tử gầy gò mặt mũi lấm lem đang nước mắt lưng tròng, ánh mắt đầy cầu khẩn ngước nhìn nàng:
"Tỷ tỷ... cầu xin tỷ cứu mẫu thân muội... Chỉ cần mẫu thân tỉnh lại, bảo muội làm gì cũng được hết..."
Vân Dao Dao lặng người giây lát, rồi nhẹ nhàng ngồi xổm xuống ngang tầm nữ hài, rút chiếc khăn tay từ trong ngực áo ra, dịu dàng lau sạch gương mặt đầy nước mắt kia, rồi nhẹ giọng nói:
"Ngoan, đừng khóc nữa... Ta sẽ cố gắng hết sức."
Nói rồi nàng đứng dậy, xoay người nhìn thẳng về phía Chu chưởng y, ánh mắt kiên định và giọng nói đầy chân thành.
"Chưởng y, ngài cũng đã nói hiện tại chỉ có thể trông vào kỳ tích. Mà đúng lúc... ta từng có đọc qua một cuốn y thư cổ có nhắc đến căn bệnh này, có lẽ sẽ giúp được vị phu nhân kia. Xin hãy để ta thử."
Chu chưởng y nghe nàng nói thì trầm ngâm giây lát, dù trong lòng khó tránh nghi hoặc, nhưng lời nàng quả thực không sai. Trong tình cảnh này, ngoài việc chờ đợi thì bất kỳ khả năng nào cũng đáng thử. Cuối cùng, lão thở dài, khẽ gật đầu:
"Nếu cô nương đã có lòng như vậy... vậy thì cứ thử xem sao."
"Đa tạ chưởng y."
Vân Dao Dao chắp tay cảm tạ, rồi lập tức bước đến bên giường bệnh ngồi xuống. Ánh mắt nàng thoáng quét qua gương mặt tái nhợt của nữ nhân đang mê man, rồi quay sang nói:
"Chưởng y, ta cần cởi áo bệnh nhân để kiểm tra, có thể thả rèm che xuống chăng?"
"Được, ngươi cứ tùy ý." Chu chưởng y gật đầu.
Lúc này, từ đám người vây quanh vang lên vài giọng nói mỉa mai:
"Xì, ta thấy nàng là sợ lỡ tay chữa chết người, nên mới vội che rèm thôi."
"Không được đâu, chỉ còn hai canh giờ, ta phải nhìn cho rõ nàng định trị thế nào."
"Phải đó, ta cũng thế!"
"Còn ta nữa!"
Nhưng lời chưa dứt, chữ "chết" lọt vào tai nữ hài, khiến đôi mắt nàng đỏ hoe thêm một tầng nước nữa.
Trình Vãn Tịch đứng ngay bên cạnh nhìn thấy thì ánh mắt tối sầm lại. Trừng mắt nhìn đám người kia.
Chỉ một ánh nhìn liền khiến đám người kia im bặt, như bị ai ném đá vào mặt nước, vội rụt cổ cúi đầu.
Bên trong rèm, Vân Dao Dao theo hướng dẫn ban nãy của hệ thống. Nhẩm trong đầu "Máy chụp CT cầm tay". Ngay lập tức, hình ảnh chiếc máy vốn ở trạng thái "khả dụng" liền mờ đi, thay thế bằng dòng chữ "đang sử dụng."
Quả thật... tiện lợi vô cùng.
Nàng lặng lẽ điều chỉnh tư thế, ánh mắt nghiêm túc quét từ đầu đến chân nữ bệnh nhân. Không tới hai khắc sau, trước mắt nàng đã hiện lên hình ảnh rõ ràng của các lát cắt trong cơ thể bệnh nhân, kèm theo bảng ghi kết quả kiểm tra, như một quyển sách mở ra từng trang, từng trang.
Vân Dao Dao chăm chú nhìn vào hình ảnh trước mắt, thần sắc ngưng trọng. Sau một hồi xem xét cẩn thận, nàng thở nhẹ, khẽ gật đầu, đưa ra chẩn đoán sơ bộ.
Không có dấu hiệu xuất huyết nội sọ, cũng không thấy khối u trong não. Tuy có hiện tượng phù nhẹ, nhưng chưa tới mức nguy kịch. Đây là chứng "não mạch chi trệ" – tức nhồi máu não giai đoạn sớm. Do ổ tắc nghẽn nhỏ và nằm sâu trong nhánh mạch thứ cấp, nên hình ảnh chưa lộ rõ ràng. Cũng may, mạch máu phụ lưu thông vẫn khá tốt, bệnh nhân chưa rơi vào hôn mê sâu, lại chưa xuất hiện biến chứng như phù não hay xuất huyết.
Nếu như vậy... thì có thể dùng thuốc tiêu sợi huyết, hóa giải cục máu đông, khơi thông huyết mạch người bệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!