Chương 146: Hố đen nhục nhã

"Vậy... vậy sao? Sao ta không thấy mà ngươi lại thấy được? Hay... ngươi hỏi giúp ta Dao Dao vài câu đi, xem Dao Dao ở dưới sống có tốt không a?"

Nghiêm Dục Chi lúc này cái mặt đã tái mét, hắn lau mồ hôi trên trán, rồi đưa mắt dè dặt nhìn Vân Dao Dao, nhỏ giọng nói:

"Vương... Vương phi, người... người có nghe chủ soái hỏi gì không a?"

Vân Dao Dao đưa tay bụm miệng giả vờ bi thương, rồi nói:

"Ở dưới đồ ăn dở lắm, ta ăn không quen. Cũng không đủ bạc mua nhà nên phải ngủ ngoài mé sông a."

Nghiêm Dục Chi nghe xong gần như muốn hét lên: "Cái gì? Đám dưới đó dám bạc đãi người sao?" Nhưng hắn phải cố nhịn, chỉ lén nhìn Trình Vãn Tịch, ngập ngừng nói:

"Vương phi nói người sống rất... rất tốt. Còn có... còn có phủ đệ riêng to hơn hoàng cung gấp đôi..."

Trình Vãn Tịch nghe vậy thì ồ lên, mỉm cười nói:

"Vậy tốt quá, ngươi nói với Dao Dao là đợi một thời gian nữa ta sẽ đến phủ đó ở với Dao Dao. Dặn Dao Dao chừa chỗ cho ta a."

Nghiêm Dục Chi trừng lớn mắt, hắn biết Trình Vãn Tịch luôn nuôi suy nghĩ sẽ xuống gặp Vân Dao Dao khi cuộc chiến này kết thúc. Nhưng mà...

Lúc này hắn lại đột nhiên nghe giọng của Vân Dao Dao nhẹ nhàng vang lên:

"Ngươi nói với Vãn Tịch là ta rất mong chờ được ở chung với Vãn Tịch a."

Nghiêm Dục Chi không tin nổi vào tai mình.

Bộ người chết rồi thì sẽ thay đổi tính cách luôn hả?

Hắn nhìn Trình Vãn Tịch rồi ấp úng nói:

"Vương... Vương phi không chịu cho người xuống ở chung."

Vân Dao Dao nghe vậy thì xém chút phun hết miếng bánh vừa gặm ra ngoài. Nàng đưa tay kéo áo Trình Vãn Tịch, giả vờ uỷ khuất nói:

"Vãn Tịch, hắn không truyền đúng lời ta nói gì cả đó."

Trình Vãn Tịch nhìn Dao Dao mà trong lòng mềm nhũn ra, nàng đưa tay xoa xoa đầu Dao Dao, nhẹ giọng nói:

"Để ta phạt hắn cho nàng nha."

Nghiêm Dục Chi thấy cảnh tượng trước mắt liền ngã ngửa ra sau, ngồi sững sờ trên đất. Chưa đầy khắc sau, hắn cong chân bật dậy, lao vụt ra khỏi soái trướng, vừa chạy vừa hét lên như gặp quỷ.

Một hồi lâu sau, hắn quay trở lại cùng Tào Mục, cả người run rẩy núp sau lưng Tào Mục. Sau nửa canh giờ thì rốt cuộc Nghiêm Dục Chi cũng tin là Vân Dao Dao còn sống. Nghiêm Dục Chi đỏ vành mắt lên, nếu không phải hắn là Tứ hoàng tử thì có lẽ hắn đã bật khóc tại chỗ vì mừng rỡ.

Sau mỗi trận chiến, đôi bên đều cần thời gian khôi phục binh lực và đàm phán. Thế nên trong suốt một tháng sau trận chiến thứ hai với quân Đông Dực, hai bên không có động tĩnh gì mới. Trình Vãn Tịch đang cùng các tướng sĩ họp bàn ở soái trướng, còn Vân Dao Dao thì chăm sóc vết thương cho binh sĩ. Khi nàng thay băng xong cho từng người, thì liền đi tản bộ quanh quân doanh ngắm tuyết rơi, lúc này bỗng vang lên một âm thanh máy móc vang lên:

[Ký chủ: Vân Dao Dao.

Lý do phạt: Cảnh cáo nguy cơ vi phạm điều luật bảo vệ quyền lợi tác giả.

Hình phạt: Hố đen nhục nhã có thời hạn – mức độ 1/7.

Đếm ngược: 2 phút trước khi hình phạt bắt đầu.]

Vân Dao Dao nghe tên hình phạt mà ngẩn người, lập tức gọi Tiểu Thần Y:

"Tiểu Thần Y, ngươi có biết hố đen nhục nhã là gì không a?"

Tiểu Thần Y giống như cố nhịn cười, ngập ngừng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!