"Dao Dao, nếu nơi đó mọi người đều có thể có nhiều tình lữ như vậy. Vậy... vậy trước kia nàng từng có người trong lòng chưa?"
Vân Dao Dao ngẩng đầu lên, hôn vào chiếc cằm mềm mại của Trình Vãn Tịch, giả vờ ủ rũ nói:
"Ta không có a. Toàn bộ thời gian ta đều dành cho y thuật, không có thời gian để mắt đến việc khác a."
Trình Vãn Tịch nghe vậy thì cảm giác đầu tiên là ngưỡng mộ, Dao Dao đã vất vả như vậy rất nhiều năm, thảo nào nàng ấy lại giỏi như vậy. Cảm giác tiếp theo là nhẹ nhõm, nàng thấy may mắn vì Dao Dao không để ai trong lòng, vậy nên nàng mới có cơ hội được Dao Dao yêu thích.
Vân Dao Dao nhìn phản ứng thay đổi liên tục của Trình Vãn Tịch thì đột nhiên như hiểu ra gì đó, nàng cong môi, nhẹ giọng nói:
"Thật ra không phải ta không có thời gian gặp gỡ ai, mà là do ta hoàn toàn không có cảm giác hay mong muốn gắn bó lâu dài như tình lữ với bất kỳ ai hết. Vậy mà... không hiểu sao, ta lại yêu tỷ lắm lắm. Ta muốn được ở cạnh tỷ lâu thật lâu, đến khi răng rụng hết trơn, trở nên xấu nhem luôn, ta vẫn muốn ở cạnh tỷ, và yêu thương tỷ."
Trình Vãn Tịch bị cảm động mà hốc mắt nóng bừng lên, nàng đưa tay ôm chặt Dao Dao, rồi nhẹ giọng nói:
"Dù nàng có thấy nàng xấu nhem, thì ta vẫn thấy nàng đẹp lắm lắm. Ta yêu nàng lắm."
Nói rồi Trình Vãn Tịch cúi người xuống, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Vân Dao Dao. Hai người day dưa với nhau một lúc lâu, cho đến khi Vân Dao Dao chìm vào giấc ngủ.
Trình Vãn Tịch vẫn thức mà chăm chú nhìn gương mặt của Dao Dao, run rẩy nói nhỏ:
"Dao Dao, đừng rời xa ta nữa, được không?"
Sáng hôm sau, lúc Vân Dao Dao mở mắt ra, nàng liền bị giật mình vì đôi mắt thâm quầng đang nhìn mình chằm chằm của người bên cạnh. Nàng hoảng hốt hỏi:
"Tịch tỷ tỷ, tỷ ngủ không được sao? Vết thương của tỷ bị đau sao?"
Trình Vãn Tịch thấy Dao Dao tỉnh thì liền vui vẻ, lắc lắc đầu nói:
"Ta... ta sợ ta ngủ rồi tỉnh dậy sẽ không thấy nàng nữa."
Vân Dao Dao đau lòng nhìn Trình Vãn Tịch, rồi đưa tay v**t v* bên mặt Trình Vãn Tịch, nhẹ giọng nói:
"Ta vẫn luôn ôm tỷ mà. Ta sẽ không đột nhiên biến mất đâu, vậy nên tỷ cứ yên tâm mà ngủ nha."
Trình Vãn Tịch chần chừ gật gật đầu đáp ứng.
Nhưng kết quả là Trình Vãn Tịch vẫn thức trắng suốt ba đêm liền. Cho đến đêm thứ ba, vì kiệt sức mà nàng mới thiếp đi một lúc.
Nửa tháng sau trận chiến thứ hai với quân Đông Dực, vết thương ở chân Trình Vãn Tịch đã hồi phục phần nào, nàng có thể tự đi lại vài bước. Tào Mục và các tướng sĩ khác đều vui mừng khôn xiết. Đặc biệt, Lý Kính và Dư Phong, hai người đã biết về sự xuất hiện của Vân Dao Dao, đều trở nên vô cùng kính phục nàng.
Chuyện Vân Dao Dao là Vương phi, ngoài ba người Tào Mục ra thì trong quân doanh không một ai biết. Vì Trình Vãn Tịch lo cho an nguy của Vân Dao Dao, khi để lộ thân phận của nàng ở đây, rồi chẳng may để lọt vào tai quân địch.
Bình thường Vân Dao Dao đều mặc y phục nam tử để chữa trị vết thương cho binh sĩ, lúc rảnh rỗi lại kéo Trình Vãn Tịch ra ngoài chơi đắp tuyết.
Mấy binh sĩ đứng gần trướng soái nhìn thấy cảnh chủ soái cùng một nam tử vui vẻ chơi đắp tuyết, thì đều há miệng lớn đến mức muốn chạm xuống đất. Nhưng dù sao cũng là chuyện của chủ tử, nên ai nấy đều không dám nhiều lời.
Lúc này, năm sáu binh sĩ đang tụ tập trước lều, vừa tán dóc vừa cười khúc khích. Một binh sĩ dáng người thấp bé ghé sát vào mấy người còn lại, thì thầm:
"Này, cái người Nờ Vờ Tờ mà khuôn mặt quanh năm như nhà có người chết, dạo này đột nhiên cả ngày cứ không ngừng cười cười nói nói. Bằng hữu của ta canh gác bên ấy, thấy cái người đó vấp té mà vẫn nằm cười như điên, các ngươi xem có kỳ quái không chứ?"
Một người chen miệng vào:
"Có khi nào... là kết nạp Vương phi mới rồi không? Nương ta nói yêu đương có thể khiến con người bị điên đó."
Một người khác như bị lửa đốt, vội góp miệng:
"Ta... ta nghe nói dạo này người đó còn hay chơi đắp tuyết với một nam tử nữa... Có... có khi nào..."
Năm người còn lại đồng loạt hét lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!